Chương trước
Chương sau
Ngoại ô kinh thành địa thế hiểm trở, Long Uy Quân đóng ở trong núi, đường vào còn ẩn chứa trận pháp, phải dựa theo hoa văn trên hai khối Hổ phù chỉ dẫn mới có thể mở cửa đá ra.
Tiêu Hành nhìn bụi cây hai bên và rừng đá, càng cảm thấy mình theo tới là hành động sáng suốt, nếu để cho Sở Chiêu Du vào núi Long Uy ở, nếu phải tìm thì chắc chắn sẽ phải tốn nhiều sức lực.
Người không có Hổ phù không vào được núi Long Uy, Lục Hoài Thiện mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như không nhìn thấy Nhiếp chính vương đường hoàng đi theo.
Chủ yếu là tiểu hoàng đế biết phía sau có người nhưng cũng không đuổi đi không phải sao.
Ánh tà dương chói lọi phủ lên đỉnh dãy núi, bãi luyện binh rộng rãi hùng hồn, tướng sĩ điểm binh xong xuôi, lần lượt trở về phòng đá nghỉ ngơi.
Lục Hoài Thiện nhường chỗ ở của mình, Sở Chiêu Du ngại ngùng: “Ta đột nhiên tới đây, thêm phiền phức cho Lục thúc, sao lại chiếm phòng ở của trưởng bối được.”
Một câu một câu gọi thúc, thân còn đang mang bầu, Lục Hoài Thiện khó khăn nghiêm mặt: “Bệ hạ sao lại nói lời ấy, thánh thượng quang lâm, rồng đến nhà tôm, núi Long Uy điều kiện gian khổ, nếu bệ hạ còn từ chối nữa, vậy thì theo Nhiếp chính vương về cung hưởng phúc đi.”
Sở Chiêu Du: “… Vừa nãy ta mới nhìn sơ sơ một chút, nơi đây tuy là vùng đất quý để luyện binh nhưng điều kiện sinh sống đúng là bần cùng, Lục thúc vẫn nên dâng thư cho Nhiếp chính vương nhiều chút, phâm thêm ngân lượng tu sửa. Cứ quyết định như vậy đi, Nhiếp chính vương ở bên ngoài, Lục thúc ngươi tự đi nói đi. Lần trước tiền tu sửa hoàng lăng cũng chưa dùng làm gì cả, chi vào đây một thể đi.”
Lục Hoài Thiện lĩnh binh đóng ở đây mấy chục năm, chinh chiến sa trường, công huân hiển hách, đóng quân nơi núi sâu cũng vẫn ngạo nghễ mà trung thành. Tiên hoàng coi ông là át chủ bài, chưa bao giờ để cho Lục Hoài Thiện giao lưu với triều thần, gặp mặt chỉ bằng hai khối Hổ phù, chuyện này cũng có chút liên quan đến tính tình trầm mặc ít nói bây giờ của ông. Chỉ là mỗi lần có chuyện liên quan đến Sở Chiêu Du và Nhiếp chính vương, ông lại trở thành một người nói nhiều và sắc bén.
May rằng chỉ là thỉnh thoảng nói một câu chứ không vạch trần y trước mặt Nhiếp chính vương.
Binh sĩ dâng bữa tối đơn giản lên, Lục Hoài Thiện hỗ trợ dọn bát đĩa, lại nói: “Trên đời này chỗ nào cũng không tốt bằng trong cung, bệ hạ tạm dùng.”
Sở Chiêu Du gặm một miếng bánh màn thầu, mạnh miệng: “Ăn ngon lắm, ta có thể ăn ba cái.”
Bánh màn thầu không thể so với bữa tối trong cung, Lục Hoài Thiện thấy Sở Chiêu Du một lần chỉ có thể cắn một miếng nhỏ, hoài nghi y mà ăn ba cái chắc đến ngày mai luôn.
“Hiện giờ Nhiếp chính vương không ở gần đây, không nghe được quân thần chúng ta nói chuyện.” Lục Hoài Thiện lời ít mà ý nhiều hỏi, “Rốt cuộc bệ hạ có ý gì với Nhiếp chính vương.”
Sở Chiêu Du không nói rõ ràng, Lục Hoài Thiện không có cách nào nắm chắc thái độ đối đãi với Nhiếp chính vương.
Hai người trợn mắt trừng trừng nhìn nhau, vừa nãy trên xe ngựa, Lục Hoài Thiện suýt nữa cho rằng bệ hạ muốn trở mặt với Nhiếp chính vương, quay đi quay lại thì lại như không có chuyện gì, cho Nhiếp chính vương theo vào.
Phải hiểu rằng, Hổ phù khắc con đường vào núi của Long Uy Quân là tuyệt đối bí mật, ngày hôm nay Nhiếp chính vương cùng theo vào, dùng trí tuệ của hắn, đi một lần là có thể nhớ rõ ràng con đường này, nếu sau này nổi lên tâm tư không tốt, hắn có thể dẫn quân vào núi ngay lập tức, diệt trừ binh mã duy nhất trong tay Sở Chiêu Du.
Nếu nói bệ hạ kiêng kỵ Nhiếp chính vương, vấn đề quan trọng về binh lính hay quốc gia không đề phòng chút nào, nếu nói tín nhiệm thì những việc tư khác một điều cũng không nói.
Lục Hoài Thiện cũng coi như là biết nhiều, ông luôn cảm thấy giữa bệ hạ và Nhiếp chính vương sẽ không có nhiều mâu thuẫn như vậy.
Sở Chiêu Du gặm bánh màn thầu: “Bởi vì ta còn có chút việc chưa nói rõ với Lục thúc, thật sự là khó nói, để trẫm suy nghĩ thêm.”
Không thể nói nhất chính là chuyện y không phải nguyên chủ. Ngộ nhỡ có người cho rằng y giết vua để mượn xác hoàn hồn, còn sớm hơn Nhiếp chính vương soán vị, vậy không thể nói được.
Giải thích với Nhiếp chính vương cổ độc của hắn đã giải là chuyện không thể kéo dài thêm nữa, nhưng Sở Chiêu Du không có cách nào giải thích tại sao lúc trước y không biết mặt Nhiếp chính vương.
Nhìn kiểu gì cũng giống như y thừa dịp Nhiếp chính vương ngu dại, cải trang giả dạng tiếp cận, lừa dối đạt được sự tin tưởng của hắn, cuối cùng giải sâu độc cho hắn, để mang thai tự vệ, hoàn thành kế hoạch của tiên đế.
Quyền thế càng lớn, càng phiền phức.
Nếu như, bọn họ không phải Nhiếp chính vương và hoàng đế, thật là tốt biết bao.
Sở Chiêu Du cụp mắt, mỗi một bước của y, Nhiếp chính vương đều có thể giải thích ra âm mưu đoạt quyền.
Lời nói của Nhiếp chính vương, câu nào cũng bao hàm mối đe dọa soán vị.
Hôm nay Sở Chiêu Du bị gió núi thổi cả đường, hơi đau đầu, y thả  một nửa bánh màn thầu ăn không hết xuống: “Ta no rồi, Lục thúc, có thể giúp ta tìm một bộ quần áo bình thường để thay giặt không?”
Lục Hoài Thiện đột nhiên chú ý tới, đêm nay Sở Chiêu Du không hề xưng “Trẫm”, con ngươi ông ngày càng sâu đậm, đề khí, nói: “Có thể.”

Hành động của hai bên dù sao cũng chênh lệch trình tự thời điểm, Tạ Triều Vân chân trước chân sau đi đến núi Long Uy, quân binh đã đi vào, không thấy bóng dáng.
Khi Tiêu Thất đến, vừa vặn nhìn thấy Tạ Triều Vân một mặt buồn bực đi vòng ra từ phía sau của một ngọn núi đá.
“Ngươi đến rất đúng lúc, cùng ta nghiên cứu cách đi vào một chút, ta có chuyện quan trọng phải nói với Nhiếp chính vương.”
Tiêu Thất mặt không cảm xúc: “Chuyện quan trọng của Tạ tướng quân có phải là có liên quan đến bệ hạ không?”
“Không phải, bổn tướng quân gấp muốn chết, ai biết cái miệng của chủ nhân ngươi một chốc không gặp sẽ nói lời liều mạng gì.”
“Tiêu Thất ngươi không biết, khả năng bệ hạ chính là ân nhân cứu mạng của Tiêu Dự Đạo! Ta phải nhanh chóng nói cho hắn biết.” Tạ Triều Vân có chút đắc ý, vị trí hồng nương (bà mai) chắc chắn là không thoát khỏi tay hắn.
Tiêu Thất: “Vâng, thuộc hạ cũng phải nhanh nói cho chủ nhân biết đứa con trong bụng bệ hạ là của người.”
“Đúng, chuyện của ta tương đối quan trọng, đợi chút nữa để ta nói trước… Không đúng!” Tạ Triều Vân nghẹn lại một hơi, đau lòng nói, “Mang thai? Con! Tiêu Thất, sao ngươi lại vì muốn được nói trước mà bịa ra cái chuyện như vậy được?”
“Là thật.” Tiêu Thất chạy về phía trước, chọn một con đường, đâm đầu đi.
“Là lỗ tai ta có vấn đề sao?” Tạ Triều Vân cảm thấy tin tức của mình đột nhiên có vẻ không đáng giá, quá thua kém, có phải hắn cũng nên tự bịa một cái, ví dụ như  Hợp Tâm Cổ trong người Nhiếp chính vương đã giải, lúc gặp Nhiếp chính vương sẽ tương đối có thể diện?
Một phút sau, Tạ Triều Vân hoài nghi nhân sinh xuất hiện ở chỗ cũ.
Không chỉ là không vào được cửa núi mà còn vì huynh đệ hắn trong một đêm đã có vợ con êm ấm, lại còn sống lâu trăm tuổi.
Còn tìm cái gì nữa, chẳng thà trở lại tìm người mai mối cho bản thân còn hơn.
Hắn đập vai Tiêu Thất, “Không có Hổ phù, chúng ta tìm biện pháp khác liên hệ Nhiếp chính vương.”
Phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bóng người quen thuộc, Tạ Triều Vân giòn giã chỉ, nụ cười ôn hoà, “Đến.”
Không kiềm chế nổi, chạy đến xem náo nhiệt Tiền Thế Thành: “…”
Đều nhìn hắn làm gì?

Tiêu Hành dự đoán Sở Chiêu Du đã hết giận rồi, gõ gõ cửa y. Bọn họ không phải hai bên tình nguyện, Sở Chiêu Du không muốn giải cổ độc cho hắn, Tiêu Hành ngược lại là có thể cắn răng lý giải.
Dù sao bản thân hắn cũng thế, dù cho lúc đó Miêu Nhược Thu là hy vọng duy nhất, hắn cũng không có ý định đó. Hắn yêu cầu Sở Chiêu Du không cưới vợ sinh con, đầu tiên phải kiềm chế bản thân, rồi mới ràng buộc người khác.
Gian nhà dựa vào vách núi, một nửa là hang đá, địa long cũng không lên nổi. Sở Chiêu Du quý giá như vậy, sao có thể ở loại gian phòng thế này, còn không bằng hoàng lăng.
“Bản vương đi đấy.”
Tiêu Hành bước chân hơi động, đá phải một bàn đồ vật.
Hắn cụp mắt vừa nhìn, đột nhiên hoảng hốt, “Ngươi đang giận bản vương?”
Sở Chiêu Du ngồi bên giường, mặc một bộ y phục trắng đơn bạc, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng người ở ngoài cửa, y vô thức cầm lấy ga trải giường thô ráp, nói: “Không có.”
Y hơi sốt sắng, sợ mình không thể nói chuyện hẳn hoi với Nhiếp chính vương, thậm chí còn đẩy một cái bàn ra chặn cửa cho chắc.
Bản thân y không sợ khiêu khích Nhiếp chính vương, nhưng bây giờ y không chỉ có một người, luôn lo lắng nhiều hơn chút.
Bọn họ có thể cãi nhau cách một cánh cửa rất nhiều lần, nhưng chưa từng động thủ.
Tiêu Hành nhức đầu xoa xoa trán, nhìn long bào và vương miện trên đất, “Vậy bệ hạ có ý gì?”
“Ta có thể không cần ngôi vị hoàng đế, chỉ hy vọng bên ngoài không phải Nhiếp chính vương…” Sở Chiêu Du cổ vũ bản thân, là Tiểu Hắc hay Tiêu Hành đều được, có lẽ bọn họ dứt bỏ thân phận là có thể nói về một tai nạn xảy ra do nhiều nguyên nhân.
Nhiếp chính vương lập tức cười lạnh ngắt lời y: “Vậy còn có thể là ai?”
Tần Phi Trần hay là Lục Bột, hay là người biến mất không còn tăm tích kia?!
Bị đùa giỡn, bị lừa gạt, bị hạ độc, kém xa bộ dáng muốn lập tức chạy trốn của Sở Chiêu Du, khiến cho hắn hoảng hốt.
Hắn thậm chí không phản ứng được, hành vi cử chỉ của Sở Chiêu Du hoàn toàn tương phản với lúc ban đầu khi y tức giận.
Cực kỳ hoang đường, Nhiếp chính vương lại một lần nữa biết được, bản thân thấp kém nực cười bao nhiêu.
Hắn không sợ cái gì, chỉ cần Sở Chiêu Du không rời bỏ hắn. Hắn thậm chí có thể không chữa cổ độc, chỉ cần mấy tháng còn lại giữa hắn và Sở Chiêu Du không có người thứ ba.
Sở Chiêu Du có tiền sử làm việc này, lần trước y cởi long bào, đổi  trang phục diễn của hoa đán, từ trong cung mất tích, khi trở về đã mang thai con của người đàn ông khác.
Nghĩ rằng bản thân cởi long bào là có thể thoát khỏi hắn?
Tiêu Hành cũng không có dã tâm làm hoàng đế, điều mà lòng hắn luôn muốn là đem giang sơn thịnh thế này đi đổi trái tim của Sở Chiêu Du.
Cửa trước đóng thật chặt, thậm chí còn dùng bàn chắn, Tiêu Hành có thể đoán được dụng ý của Sở Chiêu Du, sợ hắn một lời không hợp xông vào, làm đứa con bị thương, bởi vì cho dù trước đây bọn họ cãi nhau còn kinh khủng hơn, Sở Chiêu Du cũng sẽ không đề phòng như vậy.
Hắn không thể làm gì khác hơn là trút hết uất ức vào y phục trong chậu, lòng bàn chân hơi động, vương miện rung lên, rơi vào lòng bàn tay, tiện đà lật tay lại đập về phía lớp đôn đá ở dưới.
Bảo thạch khảm nạm trên vương miện nổ tung trên tảng đá, văng tứ phía, vẽ ra đường vòng cung cực kỳ chói mắt. Vương miện mới vừa chế tạo năm nay, tất cả đều là bảo thạch thượng hạng đầu năm nay các nơi tiến cống cho cung đình và phủ Nhiếp chính vương, có tiền cũng không thể mua được, phủ Nhiếp chính vương không giữ lại một hạt nào.
Ngôi vị hoàng đế bản vương cũng không thèm khát!
Động tĩnh cũng không lớn, thậm chí còn được che giấu bởi tiếng luyện binh huyên náo ban đêm, Nhiếp chính vương kiềm chế không làm Sở Chiêu Du giật mình.
Không thể dọa y, trong lòng có điều phải nói.
Mà dưới cơn thịnh nộ, hắn quên chú ý đến cái bóng của vương miện lộ ra ở trên cửa.
“Đi ra lấy quần áo, đổi về đi.”
Sở Chiêu Du sắc mặt trắng nhợt, y lau khóe mắt, không tiếp tục nói nữa.
Đây là tất cả những gì y có thể nghĩ đến, đơn giản nhất là nói chuyện thôi, vẫn không được sao?
Một khối bảo thạch màu lam bay đến trên thân kiếm của Lục Hoài Thiện, “Tranh ——” một tiếng đập lạnh lẽo vang lên giòn giã.
Thần kinh Lục Hoài Thiện cũng theo đó tách ra, bây giờ nhìn không nổi nữa, kéo Tiêu Hành đi từ trước cửa Sở Chiêu Du.
“Ngươi lại đây cho lão phu.”
Tiêu Hành hai mắt đỏ đậm, tránh khỏi Lục Hoài Thiện.
Lục Hoài Thiện đang muốn cầm kiếm đánh một trận, lại nhìn thấy Tiêu Hành đi vòng lại, bên phải tay vẫn luôn nắm một cái bọc giấy, đặt ở trên long bào.
Lòng bàn tay bị bọc giấy nóng làm đỏ lên, hắn vẫn như chưa phát hiện, kìm nén cơn giận gõ gõ cửa của Sở Chiêu Du, “Đi ra lấy.”
Hắn vừa lên núi đã đi tìm đồ ăn cho Sở Chiêu Du, sợ trong quân thức ăn đơn sơ. Nhưng gà rừng gần một chút đã sớm bị Long Uy Quân ngày ngày luyện binh dọa chạy, có cũng bị bắt sạch sẽ. Tiêu Hành chạy tới tận trên đỉnh ngọn núi, mới bắt được một con gà núi vừa ý.
Chất thịt phải tươi mới một ít, nướng xong sẽ tương đối dễ gặm.
Lần này Lục Hoài Thiện thật sự hơi đau đầu, ông dẫn Tiêu Hành một mạch ra chỗ yên tĩnh xa một chút.
“Tướng quân có lời muốn nói?” Tiêu Hành ôm cánh tay, “Lời nói giống như bệ hạ thì không cần phải nói.”
Lục Hoài Thiện không phải trung thành với Sở Chiêu Du sao? Trơ mắt nhìn Sở Chiêu Du sản sinh ra ý nghĩ vứt bỏ ngôi vị hoàng đế mà cũng không ngăn cản?
Chỉ có bản vương là luôn luôn đáng tin!
Lục Hoài Thiện rút kiếm hả giận: “Hồ đồ! Đó mà là y muốn thoái vị à! Đó là y muốn trò chuyện với ngươi!”
Trò chuyện việc nhà.
Tiêu Hành không thể hiểu được, vẫn còn tức giận, bản vương xin y làm hoàng đế còn không được sao!
“Có chuyện lớn của thiên hạ gì mà không thể mặc long bào rồi nói!”
Vừa dứt lời, ngoài sân hoàn toàn vắng lặng, Lục Hoài Thiện còn chưa kịp nói gì nữa, đột nhiên bị một âm thanh bên ngoài ngắt lời.
“Nhiếp chính vương! Bệ hạ chính là ân nhân của ngươi ——!”
Tiền Thế Thành đứng ở một chỗ trên tảng đá lớn, mặt hướng về phía mấy cái cây quái dị trên đỉnh ngọn núi, khàn cả giọng.
“Nhiếp chính vương! Cổ độc của người đã giải!!”
“Ngươi sắp làm cha!!!”
Bên cạnh đó là hai âm thanh hơi kém một ít.
Thung lũng dư âm vang vọng, ba người như mấy con chó ngốc lạc đường, đứng ở chỗ cao, đồng loạt gào thét, hi vọng chủ nhân bọn họ mồm miệng ngậm lại, lỗ tai tinh hơn một chút.
Tiêu Hành run lên trong nháy mắt, ngây ngẩn nhìn về phía Lục Hoài Thiện: “Lục thúc vừa nãy muốn nói gì?”
Lục Hoài Thiện ấn ấn trán, bổ sung: “Đầu tháng mười, bệ hạ cho ta một bao thuốc, nói nếu như một tháng sau y không tìm lão phu lấy về thì đem Hổ phù và thuốc cùng đưa đến phủ Nhiếp chính vương.”
Không khí bốn phía như đã bị rút hết, Tiêu Hành trong nháy mắt mất đi tất cả năng lực ngẫm nghĩ.
Không phải thuốc độc.
Con là của hắn.
Lúc hắn đau khổ từng gặp phải Sở Chiêu Du.
Hắn chính là… tên súc sinh kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.