Bốn tháng trước, Tần Phi Trần đến kinh thành, muốn mở rộng tiếng tăm, nhưng vận may không tốt, vừa tới kinh thành Nhiếp chính vương đã ra lệnh chặt chẽ bắt hái hoa tặc, bầu không khí chốc lát bị quét sạch. Tần Phi Trần tương đối thức thời, không dám làm gì, vừa khéo gặp đươc cơ hội, làm quen với trưởng thôn Tiểu Hà, trưởng thôn thấy hắn khinh công không tầm thường, lại còn ngốc, nổi lên tâm tư dụ dỗ, cùng Trương thái giám biên soạn một câu chuyện tình cảm động lòng người. Thuốc nổ không dễ chế tạo, Tần Phi Trần bận bịu ba tháng, bỏ tiền bỏ sức, cuối cùng cũng nổ tung được cung điện dưới lòng đất. Sở Chiêu Du tách ra thẩm vấn người trông coi lăng mộ, lời giải thích cơ bản là giống nhau. Lúc hỏi đến chuyện vì sao phải hạ độc cho tòng phạm điếc, Trương thái giám nói: “Trông coi kho tàng lớn như vậy, Nhiếp chính vương thì mặc kệ, chúng ta không lấy ra được, trông mà thèm, bàn bạc vài câu cũng được nhỉ? Lưu sinh không có mắt, cứ không cho chúng ta nói, bảo là mạo phạm thần linh chết không toàn thây… Trông coi lăng mộ vốn là khô khan, còn không cho nói, ta và Chu thái giám hợp mưu, nhờ trưởng thôn mua thuốc, cho vào trong cơm ăn.” Sau đó Trương, Lưu hai người trắng trợn không kiêng dè bàn luận làm sao để trộm mộ chia của hưởng phúc, nói càng nhiều suy nghĩ càng ngày càng lệch lạc, ăn nhịp với trưởng thôn Tiểu Hà, quyết định ra tay, Tần Phi Trần xông vào. Trước khi nổ, Trương, Lưu hai người sợ âm thanh làm chấn động điếc tai, cũng sợ một lần không thành, mọi chuyện bại lộ, dứt khoát tự hạ độc mình luôn, nửa điếc nửa không, tiến thoái thế nào cũng được. Sở Chiêu Du hỏi: “Thôn dân thôn Tiểu Hà cũng không bị điếc, các ngươi không sợ bọn họ báo quan?” Trương thái giám nói quanh co: “Tội nô vốn định buổi tối ngày thứ hai thì đi trốn, ai biết xế chiều hôm đó người của kinh thành đến nói phải tu sửa hoàng lăng. Thôn dân thôn Tiểu Hà, chỉ cần đút lót chút ít thì giấu một hai ngày không thành vấn đề.” Tỉ mỉ nghiên cứu thì nơi này còn có một câu chuyện cũ về việc tu sửa hoàng lăng. Thôn Tiểu Hà cách hoàng lăng gần nhất, tổ tiên thường bị trưng dụng lao dịch. Lúc tiên đế còn tại vị, yêu cầu cực cao với lăng mộ của mình, sai khiến quan nhỏ độc ác giám sát công việc, những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh của thôn Tiểu Hà đều bị bắt đi, không đạt tới yêu cầu thì hơi một tí là đánh chửi, gần như nhà nào cũng có người thân chết vì tu sửa hoàng lăng. Cung điện dưới lòng đất của tiên đế bị trộm, thôn dân Tiểu Hà kinh hoảng đồng thời cũng đều cảm thấy xả được cơn giận, phối hợp giả câm vờ điếc một ngày không phải việc khó. Sở Chiêu Du nhức đầu xoa xoa trán, kẻ cầm đầu có ba người, hai người sa lưới, trưởng thôn đang lẩn trốn, ba người này động cơ kiếm tiền tài rõ ràng, xử trí theo luật. Tần Phi Trần là đồng lõa, tuy rằng vô tội, nhưng coi thường hoàng quyền, cũng không thể nói là vô tội, Sở Chiêu Du giao cho gã làm vài việc và dùng tiền chuộc tội. Cuối cùng, y còn phải thay tiên đế bồi thường thôn dân thôn Tiểu Hà. Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, sau khi bổ sung lại cung điện dưới lòng đất xong thì tu sửa qua loa hoàng lăng một chút, phần lớn ngân lượng phân cho thôn Tiểu Hà, mượn cớ tu hoàng lăng để xây mới nhà dân cho thôn Tiểu Hà một lần luôn. Trẫm tự mình giám công, tăng lương, tạm thời nhận chức trưởng thôn Tiểu Hà. Tước hiệu này khá tốt, sửa chữa nhà dân có ý nghĩa hơn tu hoàng lăng nhiều. Người đứng đầu Đại Sở nhanh chóng chuyển trọng tâm công tác nửa năm trước, đi vào con đường giúp đỡ người nghèo. Sở Chiêu Du nắm bàn tay, chờ mai Nhiếp chính vương rời đi là y có thể nhận chức thôn trưởng rồi. Buổi tối, Sở Chiêu Du mặt ủ mày chau nói: “Trẫm thật sự vô dụng, xin lỗi liệt tổ liệt tông.” Tiêu Hành ôm Sở Chiêu Du ngủ hai ngày, chỉ hận mỗi việc nơi này không phải kinh thành, mà là lăng tẩm của tiên đế, hắn xoa xoa đầu Sở Chiêu Du: “Nếu bệ hạ biết mình không giúp được gì, ngày mai hồi kinh cùng bản vương.” Sở Chiêu Du âm thầm nhe răng, trẫm chỉ là khiêm tốn một chút, ngươi dám cho là thật, nhưng lời Nhiếp chính vương nói “Ngày mai hồi kinh” làm cho y cực kỳ vui vẻ, tạm thời không ngại bị tổn thương vài câu. Y khá là trân trọng chui vào chăn, Nhiếp chính vương hu tôn hàng quý* cùng y ngủ trên giường rách nát, ổ chăn ấm áp thoải mái, buổi tối ngày mai y lại phải ngủ một mình. *Bản gốc là 屈尊降贵 nhưng cụm đúng phải là 纡尊降贵 nghĩa là người có địa vị cao nhân nhượng người yếu thế hơn. Ngoài dự tính, Sở Chiêu Du vậy mà có chút không nỡ. Tiếp theo, y sẽ phải ngốc ở đây ba tháng thậm chí lâu hơn nữa, y hi vọng Nhiếp chính vương đừng đến núi Hoa Linh, nhưng vừa nghĩ đến thời gian dai dằng dặc mà cô độc này, cũng hơi khó chịu. Có lẽ đến một ngày các đại thần phát hiện ra không có hoàng đế cũng không ảnh hưởng triều chính, Nhiếp chính vương sẽ có thể mở ra cốt truyện nam chủ của hắn. Sở Chiêu Du nghĩ, trẫm thật sự rất cố gắng giúp ngươi khiến tiên đế tức chết. “Ngươi ghét tiên đế, vậy có chán ghét trẫm không?” Y nói rất nhỏ, thật ra suy nghĩ một chút là biết, Nhiếp chính vương trước đây rất phiền ghét tiểu hoàng đế, lúc đầu thì chẳng quan tâm, sau đó uy hiếp đe dọa. Tiêu Hành trầm mặc một lát nói: “Tiên đế là tiên đế, bệ hạ là bệ hạ, bản vương phân rõ được.” Hắn thậm chí phân rõ được Sở Chiêu Du sau khi trở nên thông minh mới là người hắn yêu thích, rõ ràng là cùng một người, nghĩ như vậy có vẻ rất kỳ quái. Nhưng Hợp Tâm Cổ chính là không có đạo lý nào như thế, Nhiếp chính vương chỉ có thể ép mình tiếp nhận. Nếu như không phải Hợp Tâm Cổ lấy đi của hắn và Sở Chiêu Du nhận được thì thậm chí Nhiếp Chính Vương còn cảm thấy nể mặt Sở Chiêu Du, hắn cũng có thể tha thứ lão hoàng đế. Dù sao Sở Chiêu Du cũng từng hạ thuốc hắn, nhìn vật nhỏ tìm đủ loại thủ đoạn để sinh tồn, lúc đầu giận đến mức hận không thể bóp chết y, sau đó không biết tại sao lại không thể tức giận nổi chút nào. Trái lại còn âm thầm vui vẻ một cách kỳ dị, may là những thứ Sở Chiêu Du muốn đều ở trong tay hắn, cứ đến lấy, chỉ cần tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người hắn, không nhìn người khác là được. Tiêu Hành nhắm hai mắt thầm đếm, khi đếm tới hai mươi, tiểu hoàng đế chui tọt vào trong lồng ngực của hắn. Phải nghĩ cách để khi hồi kinh cũng ngủ chung một giường. … Sở Chiêu Du tỉnh lại, trong lòng rất vui mừng tiễn biệt Nhiếp Chính Vương, hành động thì vẫn thận trọng kiềm chế, không hỏi Tiêu Hành khi nào thì đi. Mãi đến tận sau bữa cơm trưa, Sở Chiêu Du không nhịn được, y tri kỷ mà đề nghị Nhiếp chính vương: “Không phải nói trong triều có việc, còn không khởi hành thì phải đi suốt đêm đó.” Tiêu Hành: “Bệ hạ vội vã đuổi bản vương đi?” Sở Chiêu Du tức giận nói: “Giang sơn bề ngoài vẫn là của trẫm, nhỡ xảy ra chuyện gì trẫm đương nhiên lo lắng.” “Vậy hôm nay bệ hạ về kinh xem xét với bản vương. Giang sơn của bệ hạ giao tất cả cho bản vương không thích hợp lắm nhỉ?” Sở Chiêu Du vòng vo: “Trẫm có xem cũng chẳng phát hiện ra điểm mấu chốt gì, cứ ở hoàng lăng bắt kẻ trộm mộ thì hơn.” Tiêu Hành không khách khí nói: “Thứ cho bản vương nói thẳng, vụ án đơn giản như vậy, ba ngày rồi bệ hạ còn chưa tìm được manh mối, chẳng thà về kinh hầu hạ bút mực cho bản vương.” Trẫm đã phá án! Sở Chiêu Du thiếu chút nữa thì đập bánh ngọt gạo nếp trong vào mặt Nhiếp chính vương, chịu đựng nhục nhã: “Hoàng thúc xem thường trẫm?” Lần thứ hai Tiêu Hành nghe thấy danh xưng “Hoàng thúc” này, vẫn không chống đỡ được như trước. Lúc tiểu hoàng đế gọi “Hoàng thúc”, âm cuối nhẹ nhàng thu gấp, giống y như đang làm nũng, khác một trời một vực với khi âm dương quái khí gọi “Nhiếp chính vương”. Tiêu Hành cảm thấy đại khái là bản thân thật sự có bệnh, dù Sở Chiêu Du gọi hắn bằng danh xưng hắn kiêng kỵ nhất “Thái phó”, bây giờ hắn cũng không tức giận nổi, thậm chí có hơi nóng lòng muốn thử… Hắn “Khụ” một tiếng, mất tự nhiên nói: “Bản vương không nói như vậy.” Sở Chiêu Du dặn dò Tiết công công lấy một bao quần áo đến, dịu dàng hiểu chuyện nói: “Trẫm đã thu dọn cho hoàng thúc xong xuôi.” Tiêu Hành nhíu mày: “Bệ hạ tự làm?” Sở Chiêu Du gật gật đầu, đây là quần áo hôm Tiêu Hành mới tới làm ướt, y thắt nút chết, Nhiếp chính vương ngày hôm nay không chịu đi y cũng bắt hắn lượn. Nhưng mà hình như bao quần áo này to hơn lúc y thu dọn, Tiết công công lại nhét cái gì vào rồi? “Ừm.” Tiêu Hành nhận bao quần áo đặt ở bên cạnh, “Tiêu Cửu, vào đi.” Trong lòng Sở Chiêu Du dâng lên dự cảm không tốt, chỉ thấy có hai người đi vào cửa, một trong đó mặc quần áo đen thông dụng của phủ Nhiếp chính vương, áp giải một người trung niên mặt mày xám xịt. Y bị dọa khiếp hồn, liếc mắt nhìn Nhiếp chính vương, người này không phải là trưởng thôn đâu nhỉ? Vậy mà đã bị bắt rồi?! Không thể chống đỡ thêm mấy ngày à? Trẫm vô cùng thất vọng! Tiêu Hành đứng dậy, tuyên bố: “Trưởng thôn thôn Tiểu Hà Liễu Tráng kết hợp với Trương Chu Nhị trông coi lăng mộ, nổ tung cung điện dưới lòng đất, ăn trộm tiền của vật tư, sau khi chuyện xảy ra, Liễu Tráng mang theo tang vật trốn đến trấn Bình, người và tang vật đều bắt được, án này chấm dứt.” Phần lớn vật bồi táng còn đang ở dưới vách đá, Liễu Tráng mới chỉ lấy ra vàng ròng bạc trắng dễ mang đi, hốt hoảng chạy trốn. Cái đêm Tiêu Hành đi tìm người áo đỏ đó, nghe nói thôn Tiểu Hà có một vách đá, tính từ thôn Tiểu Hà thì phải đi đường núi gần một ngày, một số lượng lớn vật chôn theo khó vận chuyển ra ngoài, giữ lại thì lại có nguy cơ bị phát hiện. Ném xuống vách đá là cách ngắn nhất. Dưới vách đá hoang tàn vắng vẻ, Tiêu Hành lập tức gọi thuộc hạ, cho Tiêu Cửu đi tìm, chưa đến một ngày đã tìm được nguồn gốc, bắt được trưởng thôn. Khi Sở Chiêu Du hỏi ra hướng của vật chôn theo từ trong miệng Tần Phi Trần, Tiêu Cửu đã sớm tìm người dưới vách đá, bởi vậy nhanh hơn Long Uy Quân một bước. Sở Chiêu Du ngượng ngùng: “Đa tạ Nhiếp chính vương giúp đỡ, án này còn có điểm đáng ngờ, trẫm phải xem kỹ lại.” Trẫm suy nghĩ thêm hai ngày, ngài đi mau đi. Tiêu Hành bình tĩnh: “Đúng là còn có chút điểm đáng ngờ, ví dụ như có vị hái hoa đạo tặc…” Hắn không biết Sở Chiêu Du tại sao lại che giấu cho Tần Phi Trần, không ngại trước tiên thuận theo ý y thả Tần Phi Trần ra ngoài, sau đó lại lấy ra uy hiếp. Mới chỉ gặp mặt một lần, có gì mà che giấu? Để Sở Chiêu Du lại hoàng lăng, trực giác Tiêu Hành cảm thấy mình bị trúng kế, đặt người ở dưới mí mắt quan sát mới yên tâm. Sở Chiêu Du vội vàng nói: “Không không không, trẫm nghĩ lầm rồi, án này không có điểm nào đáng ngờ.” Y đồng ý giúp Tần Phi Trần che giấu chuyện trộm mộ, không thể để Nhiếp chính vương vạch trần được, xem ra không thể dựa vào Tần Phi Trần được, Nhiếp chính vương nói hai ba câu là phản bội. “Vậy thì bệ hạ về kinh cùng bản vương đi.” Tiêu Hành nhấc bao quần áo lên, chế nhạo nói, “Bao quần áo bản vương đã giúp bệ hạ thu thập, xe ngựa cũng chuẩn bị tốt.” Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm bao quần áo nhìn rất quen mắt, khó trách y cảm thấy bao quần áo có vẻ lớn hơn, y liếc mắt nhìn Tiết công công, chuyện gì xảy ra với ngươi thế? Tiết công công lộ ra vẻ bị uy hiếp cười khổ. Sở Chiêu Du bị Nhiếp chính vương lỗ mãng lôi đi một khoảng, như vừa tỉnh giấc chiêm bao, ôm lấy một cây cột ven đường. Không được, trẫm còn chưa làm trưởng thôn mà. Tiêu Hành buồn cười nhìn Sở Chiêu Du không chịu đi, cũng không cứng rắn lôi kéo, kiên nhẫn hỏi: “Bệ hạ còn chuyện gì chưa làm?” Sở Chiêu Du giơ tay: “Hôm trước trẫm đã thề với quan tài tiên đế ở cung điện dưới lòng đất, phải tận mắt nhìn thấy hoàng lăng được sửa chữa như mới, để an ủi phụ hoàng trên trời có linh thiêng.” Tiêu Hành không những không giận mà còn cười, biểu tình như gió nhẹ tuyết tan, cổ vũ nhìn Sở Chiêu Du: “Hiếu tâm đáng khen, dự định tu bao lâu?” “Sáu tháng!” Sở Chiêu Du liếc mắt nhìn sắc mặt Nhiếp chính vương nhanh chóng biến đen, kịp lúc đổi giọng, “Nhanh một chút thì ba tháng là đủ rồi.” Ba tháng là đủ để y nghĩ ra chiêu mới. Tiêu Hành cười lạnh đẩy cái tay Sở Chiêu Du đang ôm chặt cây cột ra, ba tháng, ba ngày cũng đừng nghĩ! “Trẫm lời vàng ý ngọc, Nhiếp chính vương ngươi tôn trọng trẫm một chút, nói chuyện cẩn thận đừng động thủ, trẫm phải gọi Lục Hoài Thiện rồi! A —— ” Tiêu Hành chặn ngang, ôm lấy Sở Chiêu Du, bước nhanh ra ngoài. Xung quanh đều là Long Uy Quân, hắn không sợ chút nào, ngông cuồng cướp người ngay trước mặt. Nhiếp chính vương mà đã giở thói lưu manh thì kiềm chế vua để điều khiển chư hầu. Sở Chiêu Du bụng còn có con, không dám manh động, sợ chọc tới Nhiếp chính vương, dù sao lực tay Nhiếp chính vương cũng lớn đến mức không có vợ luôn. Thành ra trông y dãy dụa có vẻ vô cùng giả trân, Long Uy Quân sững sờ vây quanh nhìn, ánh mắt do dự, động tác chậm chạp, lùi về sau từng bước. Triệu Kim bó tay toàn tập, mười hắn cũng không đánh lại Nhiếp chính vương, lại có cùng sự lo lắng như Sở Chiêu Du. Thời điểm bước ra khỏi hoàng lăng, Lục Hoài Thiện đúng lúc xuất hiện. “Lục thúc!” Sở Chiêu Du tóm chặt cổ áo Nhiếp chính vương, mượn lực đổi một tư thế có tôn nghiêm chút. Nhiếp Chính Vương bị ghìm căng cả cổ, nhưng không ngăn cản, chỉ cảnh giác nhìn Lục Hoài Thiện. Ánh mắt Lục Hoài Thiện đảo quanh hai người một vòng, không chú ý đến ánh mắt mong chờ của Sở Chiêu Du. Hắn sống lớn dến từng này tuổi, mắt nhìn tốt hơn người trẻ tuổi, lúc bệ hạ mới tới, ăn không ngon không ngủ ngon, nhìn tất cả thì như bình thường nhưng trên thực tế rầu rĩ không vui. Nhiếp chính vương vừa đến, lập tức trở nên oai phong lẫm liệt, còn tự mình mượn quần áo cho Nhiếp chính vương. Lục Hoài Thiện mắt sáng lên, nhớ tới lần nào đó Sở Chiêu Du lén lút nôn sau lưng Tiêu Hành, ông nhìn thấy, Sở Chiêu Du còn nhờ ông đừng nói ra ngoài. Lục Hoài Thiện kín miệng, đương nhiên sẽ không nói lung tung. “Đi đường cẩn thận.” Lục Hoài Thiện lại có vẻ nghiêm khắc, “Hoàng lăng không thích hợp cho bệ hạ ở lại lâu.” Sở Chiêu Du: “…” Thúc ngươi bị sao vậy?? … Tháng hai, tin tức Nhiếp chính vương tìm kiếm thuốc giải Hợp Tâm Cổ, với tốc độ như mượn gió đông bay ra khắp các nơi trên Đại Sở. Ở một trấn nào đó cách kinh thành gần nhất, một lão đầu ngồi ở đại sảnh náo nhiệt của một khách sạn, chăm chú đếm hạt lạc: “Nói, không nói, nói, không nói…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]