Chương trước
Chương sau
Khi Tiêu Hành không rời Sở Chiêu Du một tấc, Lục Hoài Thiện đã đột kích đêm khuya, bắt người giấu áo đỏ trong nhà về địa cung.
Địa cung cách âm tốt, bảo người vào địa cung kín miệng, bảo đảm Nhiếp chính vương ba đầu sáu tay cũng không nghe được.
Sở Chiêu Du thấy cũng đã đến lúc, bèn nói: “Trẫm muốn đi địa cung thẩm vấn người thủ lăng, Nhiếp chính vương nghỉ ngơi trước đi.”
Tiêu Hành muốn đi cùng, Sở Chiêu Du lại bày ra bộ dáng không cho nhúng tay.
Sở Chiêu Du rất kiên trì, Tiêu Hành áp chế hỏa khí, vất vả hoà thuận một ngày, buổi tối còn được cho ôm ngủ, không dám cãi nhau.
Hơn nữa Tạ Triều Vân không ở đây, cãi xong không ai giải hoà, Nhiếp chính vương nhận ra chỉ có thể dựa vào bản thân, nhanh chóng trưởng thành lên.
“Một canh giờ.”
“Được.” Sở Chiêu Du đồng ý, “Ngươi đừng chạy linh tinh, đây là địa bàn của trẫm.”
Nhìn Sở Chiêu Du đi mất, ánh mắt Tiêu Hành tối lại, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy đến nhà nam tử áo đỏ.
Bất kỳ nam nhân nào có quan hệ với Sở Chiêu Du, hắn đều phải loại trừ khả năng đó là hái hoa tặc.
Lúc trước hắn phán đoán hái hoa đạo tặc là người hào phóng, đầu óc không tốt.
Hôm nay vừa thấy người nọ, đúng tuổi, nhìn không thông minh. Trên cổ treo tơ hồng, đeo một khối Ngọc Quan Âm, giá cả xa xỉ.
Lục Hoài Thiện tự mình bắt người, hồng y nam tử dù khinh công cao, cũng sợ bảo đao.
Lúc Sở Chiêu Du tới, người nọ đang bị trói vào cột, hắn rất trắng, mặt mày phong lưu tà tứ, lúc này đang mặc quần áo mộc mạc thô ráp, trên mặt mê man.
Sở Chiêu Du thuận miệng nói: “Huynh đệ ngươi nhìn như hái hoa tặc đổi nghề trộm mộ* vậy.”
摸金校尉(mạc Kim giáo úy): tên gọi khác của trộm mộ ở Trung Quốc cổ đại.
“Tên là gì?”
Hồng y nam tử kinh ngạc: “Tần Phi Trần.”
Sở Chiêu Du còn chưa phản ứng, Triệu Kim bên cạnh đột nhiên cười, “Thì ra là ngươi.”
“Ngươi quen hắn?” Sở Chiêu Du hỏi ra lời này, dư quang thấy Tần Phi Trần ưỡn ngực.
Triệu Kim nói: “Dương Châu có tên hái hoa tặc áo đỏ nổi danh, ban đêm lẻn vào chỗ cô nương khuê các, không trộm không cướp không ham nữ sắc, để lại trên bàn một bông hoa cùng một lượng bạc, biến mất vô tung.”
“Nghe giống như Thiện Tài Đồng Tử* bị ngốc vậy.” Sở Chiêu Du hỏi hắn, “Ngươi giàu lắm hả?”
散财童子(thiện tài đồng tử): hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm
Tần Phi Trần nheo mắt, kiêu ngạo nói: “Phú khả địch quốc.”
Sở Chiêu Du làm hoàng đế cảm giác bị mạo phạm.
Ban ngày Nhiếp chính vương mới vừa khoe giàu trước mặt y, buổi tối lại thêm một người.
Một đám đều giàu hơn trẫm, hay là các ngươi ra ngoài đánh một trận.
“Dựa vào trộm mộ phú khả địch quốc?” Sở Chiêu Du khinh thường, “Đúng thật vậy, ngươi đào mười cái mộ hoàng đế, thu hoạch của cải của mười hoàng đế, một mình trẫm sao bằng.”
Phú nhị đại Tần Phi Trần cảm giác bị vũ nhục: “Ta không trộm mộ! Tự ta có tiền.”
Sở Chiêu Du: “Ồ? hai người thủ lăng không bị điếc kia, đã chỉ ra và xác nhận ngươi dùng khinh công vận chuyển thuốc nổ đến địa cung, trộm vật bồi táng.”
Ánh mắt Tần Phi Trần cứng lại, khó tin mình đã bị bán đứng.
Sở Chiêu Du thoáng nhìn Ngọc quan âm ở cổ hắn, vỗ tay nói: “Kết án, hoàng lăng bị trộm, chủ mưu là thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc, Tần Phi Trần. Chứng cứ là Ngọc Quan Âm trên cổ hắn, chính là vật bồi táng trẫm tự tay đặt vào.”
“Lục Bột, ngày mai dán thông báo công khai cả nước, nhờ sự thông minh tài trí của trẫm, kinh sợ mấy tên trộm mộ khác!”
Sở Chiêu Du nhanh chóng bla bla một hồi, tất cả mọi người không phản ứng.
Vậy là kết án?Lục Bột hồ đồ nói: “Thần lập tức đi làm.”
Tần Phi Trần mặt đỏ lên, cả giận nói: “Ngọc Quan Âm là đồ gia truyền nhà ta! Sao lại thành ngươi tự tay đặt vào! Ngươi chả khác gì lão hoàng đế cả, cướp đồ của người khác, đáng đời chết rồi còn không yên!”
Sở Chiêu Du đi ra ngoài.
Tần Phi Trần kêu to: “Mạng người như cỏ rác*! Cẩu hoàng đế ngươi đừng dán thông báo công khai đại danh của lão tử, ai làm trộm mộ, Tần Phi Trần ta một đời hái hoa anh danh…… Người tốt không được báo đáp, cẩu hoàng đế quay lại!”
草菅人命(Thảo gian nhân mạng): Có nghĩa là coi cuộc sống con người như cỏ dại. Đề cập đến việc giết người tùy tiện
Sở Chiêu Du mỉm cười ngồi lại, cười tủm tỉm nói: “Muốn nói chuyện gì?”
Tần Phi Trần: “Ta uống miếng nước rồi nói.”
“Mắng trẫm còn muốn uống nước, không cắt lưỡi ngươi đã là nhân từ.” Sở Chiêu Du ôn nhu thúc giục nói, “Nhanh lên, không nói thì kết án, trẫm vội về.”
Khả năng là Tần Phi Trần thật sự quý trọng thanh danh hái hoa tặc của mình, tức tốc nói: “Tiên hoàng đoạt tín vật đính ước của huynh đệ ta và vợ hắn, còn mang theo vào quan tài, ta thay trời hành đạo.”
“Huynh đệ ngươi là ai?”
“Trương thái giám thủ lăng.”
Thái giám đều vào cung từ bé, Sở Chiêu Du nhìn Tần Phi Trần: “Ngươi là huynh đệ với thái giám?”
“Nửa đường thì nhận.” Tần Phi Trần có mong muốn nói chuyện vô cùng mạnh mẽ, vừa mở miệng đã kể hoàn chỉnh câu chuyện tình yêu.
Trương thái giám khi còn trẻ có một người vợ, phu thê ân ái hòa thuận, một ngày hắn tình cờ đập đá trên núi, vậy mà là phỉ thúy nguyên thạch, hắn mài ra phỉ thúy, làm một khối ngọc bội cầu con, còn đi chùa Quảng Tế khai quang, đưa cho vợ đeo, không lâu, vợ có thai, nghe nói là sinh đôi.
Chuyện Trương thái giám tìm được đá quý lan truyền nhanh trong thôn, có quan viên đi ngang qua, biết được việc này, lúc đó Sở Chiêu Du chưa sinh ra, tiên đế đang phiền não vì con nối dõi, quan viên lập tức bẩm báo.
Tiên đế hạ lệnh trình ngọc bội lên, quan viên vì thế phái người đi cướp ngọc bội, vợ trương thái giám vì phản kháng mà một xác ba mạng. Trương thái giám muốn lấy mạng quan viên, ngược lại bị quan viên nhẫn tâm đưa vào tịnh thân phòng thiến thành thái giám.
Chuyện xưa thập phần bi kịch, Tần Phi Trần đỏ mắt, nhìn chằm chằm Sở Chiêu Du, “Bệ hạ sinh ra chính là nhờ khối ngọc bội kia!”
Sở Chiêu Du chấn động, cạn lời.
Tần Phi Trần tiếp tục nói, sau khi tiên đế chết, đem ngọc bội vào quan tài, phù hộ kiếp sau nhiều con nhiều cháu. Trương thái giám đáng thương cả đời không thể tiếp cận tiên đế, sau lại có cơ hội tới thủ lăng, những người khác đều đi hết, hắn còn thủ vững cương vị.
“Bởi vì khối ngọc bội kia ở địa cung, đó là mong muốn duy nhất đời này của hắn, bảo vệ khối ngọc bội, Trương thái giám còn có thể miễn cưỡng nhớ lại hình dáng vợ, làm thái giám hai mươi năm, cũng sắp quên mất mình cũng từng có vợ con.”
Tần Phi Trần mãnh hán rơi lệ, không hợp với diện mạo phong lưu của hắn chút nào, “Nhưng làm sao có thể cam tâm thủ lăng cho kẻ thù, biện pháp duy nhất, chính là cạy địa cung, lấy khối ngọc bội kia ra.”
Sở Chiêu Du nhắc nhở: “Nhưng mà các ngươi cướp sạch địa cung luôn rồi.”
Tần Phi Trần: “Tới cũng đã tới.”
“Vậy ngươi không đi được.” Sở Chiêu Du ngáp, “Người tới, dán thông báo công khai.”
Tần Phi Trần nhanh chóng làm sáng tỏ: “Bọn họ nói, tiền tài sống không mang đến, chết không mang đi, ở địa cung quá đáng tiếc, không bằng lấy ra đổi thành tiền mặt, cướp của người giàu chia cho người nghèo.”
Tất cả việc vận chuyển đều do một mình Tần Phi Trần làm, quả thực giống lực lượng lao động không cần tiền. Hắn khinh công tốt, đi thêm mấy lần, không để lại dấu vết. Vận chuyển xong tài vật, bọn họ định lấp lại địa cung, qua một hai năm, lại như xưa.
Ai ngờ Sở Chiêu Du đột nhiên muốn sửa hoàng lăng, cửa đá địa cung mở rộng, hoàn toàn không kịp giải quyết hậu quả.
Bên phải Tiểu Hà thôn có một vách đá, Tần Phi Trần ném vật bồi táng xuống vách đá, thôn trưởng tiểu hà thôn trưởng ở dưới hứng.
Sở Chiêu Du hỏi: “Tại sao ngươi không chạy?”
Chỗ Tần Phi Trần ở là phòng của trưởng thôn, bảo là bà con xa của trưởng thôn, giúp hắn trông nhà.
“Ta cho rằng ta có thể chạy.” Tần Phi Trần ủ rũ, thậm chí hắn còn cảm thấy mình có thể đưa trương thái giám cùng chạy.
Nhưng sáng sớm Trương thái giám đã bị bắt, Tần Phi Trần đành phải ở lại xem tình hình.
Sở Chiêu Du nhìn tên ngốc này, không đành lòng nói cho hắn, Trương thái giám tiến cung từ năm mười ba tuổi.
Hắn gọi Lục Bột tới, phân phó nói: “Sau khi trẫm đi, phái người nói cho Tần Phi Trần, Trương thái giám đã tiến cung từ năm mười ba tuổi, phái người thay phiên nói, cho hắn nghe cả đêm. Lại đến dưới vách đá, tìm trưởng thôn Tiểu Hà thôn, phải hành sự bí ẩn.”
Dám mắng y là cẩu hoàng đế, đêm nay cho ngươi hoài nghi nhân sinh luôn.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến động tĩnh, như có người đập phá.
Long Uy quân thần sắc hoảng loạn bẩm báo: “Nhiếp chính vương muốn vào.”
Sở Chiêu Du: “Tiến độ tra án đêm nay không được nói cho Nhiếp chính vương.”
Tần Phi Trần làm y thất vọng quá, một canh giờ đã phá xong án.
Y bước nhanh ra khỏi địa cung, trùng hợp đối diện với biểu tình như đi bắt gian của Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành đi Tiểu Hà thôn tìm người, không tìm thấy ai, thị vệ canh giữ ở Tiểu Hà thôn nói thấy người lén lút đến vách đá bên kia, đã có huynh đệ đuổi theo.
Tiêu Hành nhẫn nại đợi chờ, phát hiện người hẳn là đã bị Sở Chiêu Du bắt đi.
Tại sao lại lừa hắn để đi bắt người?
Tiêu Hành giống như bị dẫm đuôi, bị ngăn ở cửa địa cung, thiếu chút nữa muốn oanh tạc hoàng lăng một lần nữa.
Thấy Sở Chiêu Du ra, hắn lập tức tiến lên chất vấn, thậm chí còn nghi thần nghi quỷ ngửi mùi trên người Sở Chiêu Du, xác nhận bọn họ không dựa quá gần.
Sở Chiêu Du nghiêng đầu: “Án còn chưa rõ, hết thảy bảo mật.”
Tiêu Hành trực tiếp hỏi: “Ngươi quen hắn? Hắn là hái hoa tặc?”
Hả??. Được copy tại [ TR ÙMtruyện.CO M ]
Nhiếp chính vương như đang cầm kịch bản, Sở Chiêu Du khiếp sợ, nói chuyện ở địa cung Nhiếp chính vương cũng nghe được?
Nằm sấp xuống đất nghe?
Sở Chiêu Du hàm hồ: “Thôi kệ đi, dù sao thì tạm thời vẫn không liên quan gì đến vụ án.”
Trẫm thật sự còn chưa phá án.
Sở Chiêu Du luôn luôn thiện ác phân minh, hái hoa tặc tội ác tày trời, “Thôi kệ đi” là bảo vệ hắn sao? Tiêu Hành đề cao âm lượng: “Một tên hái hoa tặc như hắn chạy tới hoàng lăng làm gì, gặp ai?”
Nhiếp chính vương bình tĩnh phỏng đoán: “Hắn chính là tên hái hoa tặc đưa ngươi ra khỏi kinh thành? Triệu phu nhân cũng đang tìm hắn?”
Tiêu Hành biết dì đang tìm người?!
Sở Chiêu Du luống cuống, ngay sau đó nghĩ đến dì luôn luôn đáng tin cậy, hắn quan sát biểu tình của Tiêu Hành, thấy hình như hắn không biết nguyên nhân dì tìm người, mới yên lòng.
Hái hoa tặc lại là gì nữa? Sở Chiêu Du ngốc vài giây mới nhớ lại mình đã từng từ không thành có bịa ra một tên hái hoa đạo tặc.
Nhiếp chính vương còn nhớ chuyện này?
Nếu y nhân cơ hội thừa nhận chẳng phải là vẹn cả đôi đường?
Che giấu tiến độ phá án, lại kiếm được cớ thích hợp cho lúc mình rời kinh.
Tần Phi Trần khinh công ổn, dẫn theo y không thành vấn đề, bản thân cũng là hái hoa tặc “Yêu quý thanh danh”, không định oan uổng hắn.
Sở Chiêu Du ra vẻ bất đắc dĩ thừa nhận: “Là hắn, trẫm ở Tiểu Hà thôn thấy quần áo nên nhận ra.”
Tiêu Hành cười lạnh rút kiếm của thị vệ, vỏ kiếm rơi trên mặt đất, sát ra tia lửa lấp lánh, “Khi quân phạm thượng, bổn vương đi giết hắn!”
“Đừng!” Sở Chiêu Du vội vàng ngăn lại, “Tần Phi Trần không phải loại hái hoa tặc như ngươi nghĩ!”
“Ngươi bảo vệ hắn!”
“Không phải!” Sở Chiêu Du vội vàng nói lại lý luận hái hoa buồn cười của Tần Phi Trần, “Hắn chỉ cảm thấy hái hoa tặc phong lưu, thực tế vẫn trả tiền, trả cho trẫm một lượng bạc làm lộ phí, chỉ cần trẫm nói với bên ngoài là trẫm gặp một hái hoa tặc trâu bò.”
Tiêu Hành tìm lại trong trí nhớ, danh sách hái hoa tặc ám vệ đưa lên xác thật có người như vậy, nhưng hắn vẫn luôn hoạt động ở Dương Châu.
“Nếu hắn chưa làm gì, tại sao bệ hạ lại bảo Triệu phu nhân đi tìm hắn?”
Sở Chiêu Du cao thâm nói: “Trẫm cảm thấy hắn là một nhân tài.”
Ánh mắt Tiêu Hành lạnh lùng: “Là bổn vương phê tấu chương không đủ nhanh, hay là võ công không đủ bảo hộ bệ hạ?”
Sở Chiêu Du sợ Nhiếp chính vương bãi triều, tình huống thân thể hiện tại của y, cần có người giúp y lâm triều, vuốt mông ngựa nói: “Đom đóm làm sao so được với nhật nguyệt chi huy (ánh sáng huy hoàng của mặt trăng và mặt trời)! Trẫm trải qua chuyện Chương Hồi Cát, có được cảm hội (cảm nhận và lĩnh hội) mới. Tần Phi Trần dù không mạo phạm nữ tử, cô nương lại hoảng sợ vì hành vi của hắn, không chịu nổi một ngày, trẫm một đại nam nhân còn nôn hơn mười ngày, hiện tại nhớ tới còn ghê tởm.”
“Trẫm phải tìm được hắn, bắt hắn đi xin lỗi các cô nương, biết sai lầm của bản thân, phòng hắn sa vào vực sâu tội ác!”
Sở Chiêu Du lời lẽ chính nghĩa, chuyện Chương Hồi Cát ghê tởm thật, làm y ngẫu hứng diễn thuyết cũng rất thuyết phục.
Tiêu Hành nửa tin nửa ngờ, “Hắn không mạo phạm ngươi thật?”
“Không có!” Sở Chiêu Du lớn tiếng phủ nhận, “Có thì hắn đã có kết cục như Chương Hồi Cát.”
Tiêu Hành nghĩ đến Sở Chiêu Du sắc bén đâm Chương Hồi Cát một đao, lại tin thêm vài phần.
Xong việc, thủ hạ Tiêu Hành tới tìm hắn nói chuyện, Sở Chiêu Du lại chạy đến địa cung, cười tủm tỉm nhìn Tần Phi Trần.
“Cho ngươi hai con đường, một là làm hái hoa tặc, hai là làm trộm mộ.”
Tần Phi Trần không chút do dự: “Ta chọn cái trước”
“Tốt. Nhưng chuyện ngươi kết phường đào địa cung tiên đế, không thể tha thứ*, không thể bỏ qua như vậy, có ba việc ngươi phải làm, đầu tiên là xin lỗi các cô nương, tiếp theo là tiền sửa địa cung ngươi chi, cuối cùng, thừa nhận ngươi bắt cóc trẫm……
法不容情(pháp bất dung tình): có nghĩa là không thể dung thứ cho con người trước pháp luật
Yêu cầu của Sở Chiêu Du, hai cái trước Tần Phi Trần không có vấn đề gì.
Nói xong cái cuối cùng, Tần Phi Trần mở to hai mắt: “Ngươi bảo ta đổ vỏ?”
Đội nồi hộ hái hoa tặc khác? Bắt cóc hoàng đế ra khỏi thành có thể bị nhốt trong ngục không?
Sở Chiêu Du: “Không nói thì câm miệng, Trương thái giám đã tiến cung từ năm mười ba tuổi!”
Trẫm có con hay là làm sao ngươi mới nhận? Chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia, nhận được không?
Tần Phi Trần thống khổ che tai: “Xin ngươi đừng nói nữa, ta đồng ý!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.