Khi Tiêu Hành không rời Sở Chiêu Du một tấc, Lục Hoài Thiện đã đột kích đêm khuya, bắt người giấu áo đỏ trong nhà về địa cung.
Địa cung cách âm tốt, bảo người vào địa cung kín miệng, bảo đảm Nhiếp chính vương ba đầu sáu tay cũng không nghe được.
Sở Chiêu Du thấy cũng đã đến lúc, bèn nói: “Trẫm muốn đi địa cung thẩm vấn người thủ lăng, Nhiếp chính vương nghỉ ngơi trước đi.”
Tiêu Hành muốn đi cùng, Sở Chiêu Du lại bày ra bộ dáng không cho nhúng tay.
Sở Chiêu Du rất kiên trì, Tiêu Hành áp chế hỏa khí, vất vả hoà thuận một ngày, buổi tối còn được cho ôm ngủ, không dám cãi nhau.
Hơn nữa Tạ Triều Vân không ở đây, cãi xong không ai giải hoà, Nhiếp chính vương nhận ra chỉ có thể dựa vào bản thân, nhanh chóng trưởng thành lên.
“Một canh giờ.”
“Được.” Sở Chiêu Du đồng ý, “Ngươi đừng chạy linh tinh, đây là địa bàn của trẫm.”
Nhìn Sở Chiêu Du đi mất, ánh mắt Tiêu Hành tối lại, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy đến nhà nam tử áo đỏ.
Bất kỳ nam nhân nào có quan hệ với Sở Chiêu Du, hắn đều phải loại trừ khả năng đó là hái hoa tặc.
Lúc trước hắn phán đoán hái hoa đạo tặc là người hào phóng, đầu óc không tốt.
Hôm nay vừa thấy người nọ, đúng tuổi, nhìn không thông minh. Trên cổ treo tơ hồng, đeo một khối Ngọc Quan Âm, giá cả xa xỉ.
Lục Hoài Thiện tự mình bắt người, hồng y nam tử dù khinh công cao, cũng sợ bảo đao.
Lúc Sở Chiêu Du tới, người nọ đang bị trói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791658/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.