Nhiếp chính vương phủ, thư phòng tắt đèn, cửa sổ lớn ba mặt sâu thẳm âm u gió lạnh.
Khung cửa sổ ánh lên hình dáng mơ hồ, góc cửa sổ kêu ken két, bóng người vẫn chưa hề nhúc nhích.
Tiêu Hành dựa cửa, ánh mắt xuyên qua rừng trúc, nhìn về hướng Phúc Ninh Điện.
Gió lạnh thổi khiến hắn tỉnh táo một chút, bắt đầu chú ý những chi tiết bị bỏ sót.
Như là khi hắn vừa xông vào, ánh mắt Sở Chiêu Du rõ ràng không lạnh lùng như vậy, không vì hắn phá cửa vào mà phẫn nộ hay sợ hãi. Tiêu Hành nhắm mắt, ngón cái chuyển đến thắt lưng Song Yến trên eo.
Không biết có phải hắn nhớ nhầm hay không, lừa mình dối người nghĩ ánh mắt lạnh lùng trừng trừng của người ta thành ỷ lại mang theo kinh hỉ.
Tiêu Hành ảo não đấm cửa sổ, vì sao mình không nhìn kỹ hơn, nhìn rõ rồi, sẽ không nói lời tổn thương như vậy nữa.
Nhưng hắn cũng biết rõ, hắn luôn như vậy, Thái Sơn sập xuống cũng không biến sắc, đối mặt với Sở Chiêu Du lại không khống chế được mà xúc động, giống như chậm một bước, hắn sẽ thua Sở Chiêu Du.
Tại sao lại như vậy? Hắn lo được lo mất quá mức, như thể sáng mai vừa mở mắt sẽ bị Sở Chiêu Du vứt bỏ.
Nhưng Sở Chiêu Du vẫn luôn sinh hoạt trong lòng bàn tay hắn, hắn không buông tay, thì vĩnh viễn trốn không thoát.
Tiêu Hành nghĩ đến đau đầu, cuối cùng đổ hết tại Sở Chiêu Du thích hát tuồng.
Tất cả hí khúc trên đời, qua tai Tiêu Hành, đều là ý ly biệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791654/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.