Chương trước
Chương sau
Chuyện Sở Chiêu Du mang thai, chính y còn không tiếp thu được, càng không dám nói cho dì, nhưng y đã biết những người trẻ tuổi chưa kết hôn đã có con nghĩ gì rồi.
Mơ hồ, mình còn không rõ, sợ trưởng bối lại tới hỏi.
Trước khi hồi cung, y dặn dò Triệu Kim đừng nói, để y tìm cơ hội thích hợp, khỏi khiến dì lo lắng.
Địch Yến chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn ở Phúc Ninh Điện, sợ Sở Chiêu Du phong trần mệt mỏi một ngày, đói đến ngực dán vào lưng.
Hồi cung đêm đã khuya, sương sớm đã đọng, sương hoa trong suốt dưới mái hiên.
Trên bàn có một chậu thịt dê sôi sùng sục, Sở Chiêu Du không cố gắng, vừa ngửi thấy liền nôn.
Lúc này y biết rõ không phải là tâm bệnh, tình trạng nôn khan sẽ hết sau hai tháng.
Ngoài khó chịu còn thấy hơi ngại.
Sở Chiêu Du nhất thời không khống chế được biểu tình, vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Địch Yến nóng nảy: “Sao lại nôn, giống y như lúc nương ngươi mang thai ngươi, Triệu Kim, rốt cuộc sao lại thế này, hôm nay nếu ngươi lại giả ngốc cho qua chuyện, lập tức về Lương Châu cho ta, ngươi cùng chủ tử Triệu Thành ngủ ngoài đường đi!”
Triệu Kim: “A?” có liên quan gì đến tướng quân đâu.
Triệu Kim nhìn thoáng qua Sở Chiêu Du, Sở Chiêu Du đang khó chịu, hắn không chịu nổi áp lực từ ánh mắt của Địch Yến, nói.
“Bệ hạ mang thai.”
Sở Chiêu Du che mặt, nhắm mắt giả chết.
“Giỡn gì vậy, Chiêu Du không phải cô nương, ta từng thay tã cho y.” Địch Yến trừng mắt, cháu trai của nàng không có khả năng nữ giả nam trang, nam.
Sở Chiêu Du: “Dì……”
Địch Yến tâm mềm nhũn, lập tức xoa đầu y: “Không phải dì nói ngươi không tốt, ngươi có thể mang thai…… Ngươi mang thai?”
Nàng ngẩng đầu không thể tin, ánh mắt hết nhìn Triệu Kim rồi nhìn Sở Chiêu Du, hai người đều không phải loại người có thể lôi chuyện này ra giỡn, nàng nhanh chóng bỏ qua vấn đề làm sao nam tử mang thai được, suýt nữa cắn nát răng, giận dữ hỏi: “Nói cho dì, ai làm?”
Hiềm nghi đầu tiên nhảy ra trong đầu là Nhiếp Chính Vương.
“Súc sinh!” Địch Yến nhéo lòng bàn tay mắng.
Sở Chiêu Du yên lặng nhìn nàng, rõ ràng y còn chưa nói, vì sao lại cảm thấy dì đang mắng riêng người nào đó?
“Dì đang nói ai?” Sở Chiêu Du thử, dễ đoán vậy sao?
Địch Yến tươi cười: “Chiêu Du, không phải sợ, nói cho dì.”
Nàng nhìn chằm chằm bội kiếm ở eo Triệu Kim, năm ngón tay nắm chặt cạnh bàn, đầu tóc sắp bốc cháy.
Sở Chiêu Du giương lên biểu tình cao thâm khó đoán, buồn bã nói: “Thánh nhân vô phụ, cảm thiên mà sinh.”
Cháu trai ngươi sắp sinh một đại nhân vật khai thiên tích địa, cảm động không?
Địch Yến từ ái xoa đầu hắn: “Ngươi muốn nói cha đứa bé là thần tiên, hay là muốn nói dì già rồi nên bị ngốc?”
Nói là ý trước thì xem trọng Tiểu Hắc quá.
Sở Chiêu Du rũ mắt, mu bàn tay vô ý thức xoa nóng long bào, “Là người ngoài cung.”
Địch Yến nhanh chóng nói tiếp: “Không phải Tiêu Hành?”
Sở Chiêu Du: “……” Quả nhiên, y vừa nói là Tiêu Hành, dì sẽ rút kiếm đi giết người.
Trẫm cũng không phải là cô nương, không có gì ăn không có hại, Tiêu Hành bên kia cũng không nhận, quá mất mặt.
Y nhỏ giọng nói: “Là đầu tháng mười, lúc trẫm chạy ra ngoài cung chơi. Trên đường gặp được một người, ta đi không mau, hắn cùng ta hai ngày.”
Từ trong thành đến ngoài thành, dường như đều là Tiểu Hắc cõng y chạy, phùng sơn ngộ thủy, bọn họ đều không biết đường, theo hướng Sở Chiêu Du chỉ, rời xa kinh thành.
Nếu một mình y đi, nói không chừng mới cách kinh thành một dặm thôi đã bị bắt. Không biết Tiểu Hắc nghĩ thế nào, khi đó y rất sợ Tiểu Hắc rời xa y, một mình y không quen ai, gặp tòa miếu hỏng cũng phải suy xét một chút xem có thể gặp quỷ hay không, hai người vẫn tốt hơn một người.
Sở Chiêu Du tự hỏi nói thế nào cho hợp lý, nếu y nói thật dưới tình huống không biết tác dụng phụ giúp người ta giải cổ, chắc chắn sẽ bị dì nhéo tai mắng đồ ngốc, còn không bằng nói là bị ma quỷ ám, dì còn dễ lý giải hơn.
Địch Yến thấy ánh mắt cháu trai lại có chút hoài niệm, trong lòng loảng xoảng.
Lại nghe Sở Chiêu Du đè thấp giọng: “Là ta tự nguyện, dì đừng nóng giận.”
Cháu trai tìm được người mình thích ở ngoài cung? Mấy câu ngắn ngủn, làm Địch Yến nhớ lại ngày tháng mình theo Triệu Thành diệt phỉ, không quan tâm, cũng chưa từng hối hận.
Nhưng vẫn phải ra dáng trưởng bối, nàng cứng rắn nói: “Vậy người đó đâu?”
Sở Chiêu Du nhàn nhạt nói: “Sau không tìm lại được.”
“Còn không phải là tra nam à!” Địch Yến đập bàn, nổi trận lôi đình, “Chiêu Du, dì không phản đối ngươi yêu đương, nhưng loại người này lại không tìm được, hắn trông như thế nào, dì giúp ngươi tìm ra trùm bao tải đánh một trận.”
Sở Chiêu Du đảo mắt, “Không nhớ rõ.”
Địch Yến: “Đừng giấu dì ngươi.”
“Thích mặc y phục đỏ, khinh công thực tốt, cổ tay có sẹo.” Sở Chiêu Du nói bừa vài câu, xin tha nói, “Những thứ khác không nhớ thật, trẫm toàn nhìn thấy ót của hắn.”
Địch Yến tức đến nắm đùi, đều do Nhiếp Chính Vương, không thu xếp hôn sự cho cháu trai, giờ thì hay rồi, mười chín tuổi đã bị người ngoài cung dỗ dành đến một lòng một dạ.
“Một cái cái ót ngươi cũng coi trọng! Ngươi coi trọng cái gì của hắn!”
Sở Chiêu Du: “Ừm, coi trọng hắn không bị hói.”
Địch Yến tức bật cười: “Ngươi cho rằng dì không dám đánh ngươi đúng không.”
Sở Chiêu Du đúng lý hợp tình, vậy đương nhiên là không đánh trẫm được rồi: “Trẫm thấy hắn đẹp.”
“Này còn tạm được.” Địch Yến nghiêm túc*, “Thích gì cũng không thể thích hắn đối xử tốt với ngươi nhất thời, quay đầu kéo quần thì bỏ chạy, chân trời góc biển không biết đâu mà tìm. Chẳng sợ mặt đẹp, ít nhất sinh con ra cũng đẹp, nhưng đầu óc không tốt cũng không được……”
语重心长(Ngữ trọng tâm trường): Lời nói sâu sắc và mạnh mẽ, tình cảm sâu sắc, trịnh trọng và nghiêm túc, chân thành.
Sở Chiêu Du đột nhiên không trấn định được nữa, đầu óc không tốt…… Đồ chó lúc ấy đầu óc không tốt, lỡ đâu trẫm sinh ra một bé ngốc thì sao?
Không, hẳn là sẽ không, trong mắt thần y, nam nhân sinh con không tính là tác dụng phụ nghiêm trọng, nhưng nếu con sinh ra có vấn đề, nhất định là do tác dụng phụ nghiêm trọng, huống hồ khi đó Tiểu Hắc bị thần y châm cứu, đầu óc cũng không ngốc.
Lão nhân nói thứ ông không nhớ rõ, đều không quan trọng.
Sở Chiêu Du phân tích, trong lúc hoảng hốt lại giống lão nhân, cảm thấy nam nhân sinh con cũng chẳng có gì.
Trẫm thật trâu bò, trên thế giới không gì trẫm không biết.
Địch Yến bị Sở Chiêu Du dẫn dắt, một lát sau mới nhớ ra hỏi Triệu Kim: “Y sinh như thế nào?”
Sở Chiêu Du dựng lỗ tai, nói thật y cũng hơi tò mò.
Triệu Kim: “Thuộc hạ phân tích, ba tháng trước bệ hạ khả năng gặp kỳ ngộ, thể chất đã xảy ra biến hóa, cho nên trước ba tháng mạch tượng hỗn loạn không thể phân rõ. Nôn nghén cũng sớm hơn người khác, theo thuộc hạ phỏng đoán, hẳn là thân thể kịch liệt biến hóa, khiến bên ngoài không không khoẻ trước.”
Sở Chiêu Du cạn lời: “Cho nên nói trẫm gần đây muốn nôn……”
Triệu Kim: “Đây cũng vậy.”
Sở Chiêu Du yên lặng nghiền nát một hạt đậu phộng trên bàn.
Dựa vào đâu y phải nôn hai giai đoạn, dựa vào Nhiếp Chính Vương không phải người sao!
Triệu Kim vội vàng nói: “Bệ hạ, đừng tức giận.”
Sở Chiêu Du bình tĩnh uống một ngụm trà, hiện tại tính tình y rất tốt, đặc biệt tốt.
“Du nhi nhà ta cũng quá khổ!” Địch Yến đau lòng đỏ mắt, nàng sinh một trai một gái, quá trình có bao nhiêu khổ chính mình biết.
“Chuyện tới hiện giờ, ngươi có tính toán gì không.”
Sở Chiêu Du: “Không biết, trước thuận theo tự nhiên đi.”
Địch Yến: “Nam nhân sinh con dù sao cũng là chuyện lạ, ngươi lại là thiên tử, truyền ra không biết các đại thần nghĩ như thế nào, Nhiếp Chính Vương âm hiểm xảo trá, vạn nhất truyền ra ngôn luận bất lợi, uy hiếp tính mạng thai nhi trong bụng, dù có thể bình an sinh hạ, cũng không tốt cho sự trưởng thành của đứa bé.”
Sắc mặt Sở Chiêu Du ngưng trọng, y không quản được người khác nghĩ gì, mình cũng không sợ, nhưng là đề cập đến đứa bé lại là chuyện khác.
Trong khoảng thời gian ngắn Địch Yến đã nghĩ xong đối sách, chỉ cần Sở Chiêu Du cưới một nữ tử che giấu tai mắt, đến lúc đó nói là nàng sinh hạ, đó chính là huyết mạch hoàng thất danh chính ngôn thuận.
Còn chưa đến bảy tháng, giấu kỹ bụng là được, nếu to đến không giấu được, thì mang Sở Chiêu Du đi Lương Châu thăm người thân, vừa đi vừa về chậm rãi, đi đường tốn ba tháng, phủ tướng quân đều là người một nhà, tuyệt đối không có sai lầm.
Sở Chiêu Du cau mày, “Dì, trẫm suy xét một chút.”
Cổ đại không giống hiện đại, ly hôn là chuyện thường như cơm bữa, ai mà gả cho hoàng đế, đời này sẽ sống ở hậu cung.
Sở Chiêu Du không có tình cảm với bằng, nàng còn phải hỗ trợ nuôi con người khác, chậm trễ thanh xuân của cô nương.
Còn nữa, Sở Chiêu Du sờ lòng bàn tay, nếu cưới vợ tất nhiên y chỉ cưới một người, y ích kỷ, không muốn cùng người không thích ở chung cả đời.
Tuy ở đây bị Nhiếp Chính Vương đè nặng không đủ tự do, nhưng ít nhất không cần làm chuyện y không thích, y không hy vọng lại phải “Xướng diễn cả đời”.
Đứa bé trong bụng Sở Chiêu Du đã hơn ba tháng, gần bốn tháng, Địch Yến như thể gì cũng không hiểu, khó có chút cường thế, “Sáng mai sẽ quyết định.”
Sở Chiêu Du không nói lời nào.
Địch Yến thở dài: “Ngươi thích người kia có phải hay không, dì không bắt ngươi cưới cô nương không thích, nếu ai bức ta gả cho người ta không thích, ta thà cắt cổ, nhưng Du nhi ơi, hiện tại không có biện pháp tốt hơn, nếu ngươi có, dì đều nghe ngươi.”
Địch Yến lại đổi góc độ khuyên: “Sở thị nhân số thưa thớt, vì quân giả đều trọng con nối dõi, muốn danh chính ngôn thuận, tránh cho giang sơn rơi vào tay người khác, chuyện con cái quan trọng.”
Không phải Nhiếp Chính Vương đánh chủ ý này sao? Nếu Chiêu Du không có con nối dõi, Nhiếp Chính Vương hắn, tiên hoàng trước kia còn ban cho quốc họ, không cần soán vị, quan lại ủng hộ, hắn “Chối từ” không được, khoác hoàng bào.
Sở Chiêu Du ánh mắt lơ đãng, ánh nến đêm khuya chiếu vào trong mắt, giống mặt băng yếu ớt mà quật cường, một khi chạm vào sẽ vỡ ra, nhưng vẫn  nỗ lực nổi trên mặt hồ, chờ ai tới.
Y muốn nói lại chậm chạp không mở miệng.
Có cách khác sao?
Cửa đột nhiên bị mở ra, Địch Yến cùng Triệu Kim nhanh chóng rút kiếm hộ trước người Sở Chiêu Du.
“Ai!”
Một trận gió lạnh dũng mãnh vào, quần áo Sở Chiêu Du bị nhẹ nhàng gợi lên, y giương mắt, thấy Nhiếp chính vương một thân hắc y đứng ở cửa.
Bên ngoài xuân hàn se lạnh, bóng đêm dày đặc, Nhiếp Chính Vương không rõ biểu tình, chỉ có ngọc khấu bên hông phản xạ ánh sáng.
Nhiếp Chính Vương thích mặc đồ đen, thượng triều cũng vậy, trước nay Sở Chiêu Du chưa từng thấy quần áo màu sắc khác trên người hắn, chỉ đổi hình thức, thậm chí đai lưng khấu cũng không mới mẻ.
Đêm nay đai lưng khấu là một khối dương chi bạch ngọc tốt nhất, điêu khắc thành đôi chim yến, là thứ long trọng nhất Sở Chiêu Du thấy, buổi sáng lúc săn thú không có.
Sở Chiêu Du cũng không phát hiện, trong mắt y nổi lên chờ đợi mỏng manh, giống ngôi sao lạnh không rơi trên bầu trời đen nhánh đêm đông.
Y trợn to mắt nhìn người tiến vào, mí mắt mỏng bao trùm ánh sáng nhàn nhạt.
“Nhiếp Chính Vương đêm khuya đến thăm, có gì chuyện quan trọng?” Địch Yến áp xuống kinh hoảng, nhìn Nhiếp chính vương cả người lệ khí, không khách khí hỏi.
Tiêu Hành không nói một lời, ánh mắt lướt qua Địch Yến, mang theo hàn ý bức người cùng bá đạo, thẳng tắp dừng ở Sở Chiêu Du.
Hắn nghe thấy cái gì? Sở Chiêu Du nửa đêm không ngủ được, cùng Địch Yến mưu đồ bí mật kế thừa giang sơn trong tay hắn?
Sợ không có con nối dõi bị hắn nhân cơ hội đoạt quyền? Muốn cùng nữ nhân khác sinh Thái Tử? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Có khi Sở Chiêu Du còn đang tính kế ám sát hắn!
Lý trí còn sót lại bảo hắn nhớ rõ lời Tạ Triều Vân nói, kiệt lực khắc chế.
Sở Chiêu Du nhìn Nhiếp chính vương tới không có ý tốt, nháy mắt biến thành mắt lạnh tranh phong tương đối*.
争锋相对(tranh phong tương đối):có nghĩa là đầu kim đối diện với đầu nhọn. Nó là một ẩn dụ cho cuộc đối đầu gay gắt giữa hai bên về chiến lược, lập luận và hành động (baidu)
Sau lưng Tiêu Hành nắm tay chặt đến gân xanh nổi lên, hắn dừng cách Sở Chiêu Du ba bước, như bật ra một câu từ khớp hàm: “Hôn sự của bệ hạ chỉ có thể do ta làm chủ.”
Đừng vọng tưởng cưới vợ sinh con, đời này phải trói buộc cùng một chỗ với hắn.
Có lẽ không tới cả đời, chỉ có một năm, chỉ có tám tháng.
Sở Chiêu Du khiếp sợ nhìn hắn.
Tiêu Hành tới gần Sở Chiêu Du, hung tợn uy hiếp bên tai: “Dám tự tiện sinh con, lập con phế cha, bổn vương làm được.”
Sở Chiêu Du nỗ lực không tức giận: “Ngươi có bệnh à?”
Tiêu Hành: “Dù là con của ngươi, bổn vương không thừa nhận, nó vĩnh viễn không phải Thái Tử.”
Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm hắn: “Trẫm nhớ kỹ.”
Tiêu Hành bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, ánh mắt kia như đang nói hắn nhất định sẽ hối hận.
Hắn nhẫn tâm quay đầu không nhìn Sở Chiêu Du, quyết tuyệt đi ra ngoài.
Đừng nhìn hắn bằng ánh mắt này.
Bổn vương cũng không quá đáng, chỉ còn mấy tháng.
Đến khi bổn vương chỉ có thể giận dỗi ở hoàng tuyền, muốn quản cũng không được.
“Khinh người quá đáng!” Địch Yến hướng Tiêu Hành, mũi kiếm như luyện không, lôi cuốn tức giận vô tận.
Sở Chiêu Du trừng lớn mắt, “Dì……”
Tiêu Hành dư quang vừa động, thân hình tiến lùi né qua, tay phải nhấc lên, kiếm phong xuyên qua dưới khuỷu tay, thuận thế đoạt chuôi kiếm, “keng”một tiếng ném qua một bên.
Tạ Triều Vân lắc mình tiến vào, mũi chân gạt ra, đá văng trường kiếm, duỗi tay nắm lấy, cắm vào vỏ kiếm của Triệu Kim.
“Đêm nay Nhiếp Chính Vương hơi ngang ngược, mong mọi người lượng thứ.”
Tiêu Hành định thần, nhưng cũng không để ý Tạ Triều Vân sắp xếp như thế nào, lập tức rời đi.
Tạ Triều Vân âm thầm thở dài, đã bảo là chỉ nói một câu thôi mà?
Ngày thường thì như người câm, một khi mở miệng thì lại chọc giận người ta, càng nói càng giận.
Nếu ngươi chỉ nói một câu rồi chạy, ta còn có thể vớt vát lại cho ngươi.
Tạ Triều Vân thấy khuôn mặt Sở Chiêu Du đỏ bừng, vội vàng rót nước cho y, “Bệ hạ bớt giận, Nhiếp Chính Vương hắn thực sự có bệnh, đừng để trong lòng.”
Sở Chiêu Du cười lạnh: “Trẫm biết hắn có bệnh, đầu óc có bệnh.”
Tạ Triều Vân: “…… “
Tiểu hoàng đế đêm nay cũng không vừa.
“Tóm lại bây giờ bệ hạ đối nghịch với Nhiếp chính vương dễ dàng có hại, thần thiệt tình khuyên ngài một câu, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, bệ hạ theo Nhiếp Chính Vương trước, để hắn dạy ngươi một ít đạo trị quốc, học được tay mới không thiệt thòi.”
Dựa theo xu thế trước mắt, Tiêu Hành đang mạnh miệng, còn làm chuyện ván đã đóng thuyền với tiểu hoàng đế.
Nhẫn nhất thời, thịnh thế giang sơn tới tay.
Tạ Triều Vân cảm thấy Sở Chiêu Du chỉ cần không bị Nhiếp Chính Vương chọc tức đến giảm thọ, có lẽ cũng không thiệt thòi.
“Chỉ một năm, đến lúc đó Nhiếp Chính Vương còn bá đạo như vậy, không cho bệ hạ có con nối dõi, thần là người đầu tiên không đồng ý. Bệ hạ còn trẻ, muốn thành gia còn chưa cần vội.” Âm thanh của Tạ Triều Vân có chút chua xót, một năm sau huynh đệ của hắn đã không còn nữa.
Sở Chiêu Du mắt liếc Tạ Triều Vân, khuyên trẫm nhẫn nhịn, sao ngươi không khuyên nhãi con của Nhiếp Chính Vương nhẫn nhịn!
Tạ Triều Vân thấy Sở Chiêu Du còn giận, đột nhiên nhanh trí nói: “Chuyện đêm nay là có nguyên nhân, vi thần cũng không nói thẳng việc tư của Nhiếp Chính Vương được. Tóm lại không phải nhằm vào bệ hạ, Tiêu Hành sai trước, bệ hạ có thể ra một yêu cầu, thần truyền đạt thay, chỉ cần hợp lý, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ đồng ý.”
Tạ Triều Vân phát khổ, hắn khổ quá mà, nếu không phải đêm nay là hắn khuyến khích Nhiếp Chính Vương tới xin lỗi, trong lòng hổ thẹn, hắn đã chuồn sớm.
Nhiếp Chính Vương giận người ta liền chạy, hắn còn phải hỗ trợ dỗ.
Nghe nói Tiền Thế Thành dỗ vợ bằng cách tặng đồ, vậy hắn dứt khoát thay Nhiếp Chính Vương tặng chút ngon ngọt.
Sở Chiêu Du vừa định nói không thèm, bỗng nhiên sửa lời nói: “Trẫm không con nối dõi, thỏa hiệp với Nhiếp Chính Vương, thẹn với liệt tổ liệt tông, trẫm yêu cầu tức khắc tu sửa hoàng lăng, bảo đảm không một chỗ lọt gió mưa dột, để biểu hiện nỗi hổ thẹn của trẫm.”
Lần tu sửa Hoàng lăng trước đó, vẫn là khi tiên hoàng còn tại vị, Nhiếp Chính Vương chấp chính bảy năm, cắt giảm phí tổn hoàng lăng, chi gần như không, cơ bản chỉ còn mấy thủ vệ già yếu.
Ngày mưa mưa dột, ngày đông lọt gió.
Tạ Triều Vân nghĩ, yêu cầu này hợp tình hợp lý, liền nói: “Được, vi thần đồng ý thay Nhiếp Chính Vương trước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.