Tiêu Hành nhìn đám ăn mày đang né tránh, chuẩn bị lấy ngân lượng thì ngừng lại, vung tay về phía trước, ám vệ phía sau nhận được tin tức, từ bốn phương tám hướng nhảy ra, vững vàng khống chế đám ăn mày.
Đám vô lại luống cuống, bốn phía bị bao vây, trước mặt là la sát, quỳ xuống bùm bùm như thả sủi cảo.
“Cứu mạng…… Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn!”
“Ta không động thủ! Đều là chu lão tam động thủ! Còn có, còn có Lý lão nhị đá tàn nhẫn nhất!”
“Lần sau không dám! Đại nhân tha mạng!”
Đối mặt một đám ăn mày đột nhiên mồm năm miệng mười xin tha, Tiêu Hành lập tức đoán được là chuyện xảy ra trong ba ngày kia.
Hắn lưu lạc đến mức bị ăn mày bắt nạt? Còn vô dụng hơn tên ngốc đầu đường!
Võ công cũng mất luôn sao?
Lần đầu tiên thấy ba ngày kia chật vật bao nhiêu, Tiêu Hành trống rỗng, tựa như đồng bằng rộng lớn không thấy ánh mặt trời, chỉ có hai đốm lửa hừng hực thiêu đốt. Hắn gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, mà nhi tử của đầu sỏ gây tội còn đang vui sướng khi người gặp họa xem náo nhiệt……
Lúc này, Tiêu Hành như mất đi lý trí, hắn không cách nào bình tĩnh phân tích, tất cả tức giận, ngu ngốc, mất mặt, mất mặt trước Sở Chiêu Du, thay nhau chiếm cứ suy nghĩ hắn, chỉ cảm thấy bảy năm miễn cưỡng lừa mình dối người bị giẫm đạp sạch sẽ.
Áp suất quanh Nhiếp chính vương giảm thấp, như tuyết trời nghẹn không rơi vào mùa đông mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791634/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.