Tiêu Hành nhắm mắt lại, không phủ nhận.
Vô duyên vô cớ, tính cách của một người làm sao có thể đột nhiên thay đổi vô cùng lớn, cả đầu óc cũng thông minh hơn.
Chỉ có thể là vì Hợp Tâm Cổ.
Hợp Tâm Cổ vô cùng hung tàn độc ác, trên người có trùng đực sẽ bị chứng mất trí nhớ, người mang trùng cái sẽ trở nên khôn ngoan.
Âm thịnh dương suy, được thứ này thì mất thứ kia, âm dương song cổ tạo thành sự cảm ứng lẫn nhau, không thể tách rời.
Tiêu Hành không thể rời xa Sở Chiêu Du quá lâu, nếu không sẽ xúc tiến cổ độc phát tác. Âm dương như hai thái cực song hành, tưởng chừng như hai bên cùng sống cùng chết, nhưng tỉ mỉ nghiên cứu thì giống tiêu chuẩn kép hơn.
Dương sống bởi âm, nếu như Sở Chiêu Du chết, Tiêu Hành cũng không sống được lâu.
Âm sống bởi dương, nếu cuối cùng Tiêu Hành hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, trùng cái trong cơ thể Sở Chiêu Du sẽ yên tĩnh lại.
Tiểu hoàng đế chính là cái u hút máu trên người Tiêu Hành, cho đến tận khi Tiêu Hành chết.
Cho nên khi Tiêu Hành biết Sở Chiêu Du mất tích, suy nghĩ đầu tiên nảy ra là tiểu hoàng đế biết được gì đó, cố ý gây phiền phức ở thời khắc mấu chốt khi cổ độc của hắn phát tác.
Chuyện thứ nhất hắn làm sau khi hồi cung là nghiệm chứng xem Sở Chiêu Du có thông minh lên không, biện pháp tốt nhất chính là giao cho y một chuyện, ví dụ như từ hôn.
Tạ Triều Vân há miệng, yên lặng: “Chúng ta vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791633/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.