Chương trước
Chương sau
Trong phòng khách không lớn, trên sô pha hình chữ L có hai người đàn ông, trên bàn uống trà trừ lon đồ uống mua ở cửa hàng tiện lợi không động tới, còn có tuần san số mới nhất.
Cánh tay Trịnh Triết Bình đặt trên đầu gối, mười ngón tay đan nhau, nhìn thanh niên ngồi chéo hướng mình, trong vẻ mặt nghiêm túc lại có chút cẩn trọng và không đành lòng. "Chuyện bây giờ phiền toái rồi."
Hóa ra phóng viên từ sớm đã nhìn chằm chằm Tiểu Duy rồi.
Trước kia là mình luôn ở cùng cậu, bây giờ cậu chỉ còn lại một mình, áp lực lại lớn, muốn tìm người bầu bạn trò chuyện cũng là hợp lý, vô tình bị chụp trúng không thể trách cậu được. Lại nói người đó cũng mang lòng riêng thích Tiểu Duy đến tìm mình.
Trịnh Triết Bình thở dài. Con người hắn chính là siêu cấp bao che.
"Mặc dù tôi đã đăng bài thanh minh, nói Tiểu Duy tới nơi này chỉ là vì công việc. Nhưng như vậy vẫn không cách nào hoàn toàn loại bỏ hoài nghi của người ngoài. Mặc dù cái nhìn và độ chấp nhận của xã hội bây giờ đối với đồng tính luyến ái càng cởi mở hơn ngày xưa, nhưng dù sao Đài Loan vẫn tương đối bảo thủ..."
Thanh niên cắt lời hắn, "Tính hướng của Tiểu Duy trước giờ không là vấn đề, nhưng dù gì tôi vẫn không thể ra ánh sáng, tôi sẽ khuyên Tiểu Duy sau đợt này ít chạy sang đây là được."
Trịnh Triết Bình thở dài, "Điều tôi lo lắng cũng không phải vấn đề tính hướng của Tiểu Duy, tôi lo lắng nhất chính là vấn đề thứ hai, với danh tiếng của Tiểu Duy, phóng viên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Vì đào ra thân phận của cậu, có lẽ sẽ canh ngày đêm ngoài ngôi nhà này của cậu, tôi lo thân phận của cậu sớm muộn sẽ bị phát hiện."
"Tôi sẽ cẩn thận."
"Nhưng cậu ở đây dù gì cũng không an toàn." Trịnh Triết Bình nhíu mày, "Lúc trước có nói, muốn đưa cậu ra nước ngoài, bởi vì cậu không muốn rời đi quá sớm mà lỡ chuyện, nhưng bây giờ cũng không thể kéo dài được nữa."
"Như vậy đi, trước tiên tôi giúp cậu đổi chỗ ở mới, chỉ cần chờ tôi làm xong tất cả giấy chứng nhận là có thể lập tức lên đường, là Châu Úc cậu muốn đi nhất." Nói đến đây, Trịnh Triết Bình giãn chân mày, "Cho nên cậu chỉ cần nhẫn nại thêm một thời gian là được, sẽ không quá lâu đâu."
Thanh niên cầm đồ uống lên, dùng sức hút một hơi mới đứng lên, mặt mỉm cười, giọng điệu cũng rất vững chắc,"Không cần phải gấp gáp, tôi còn muốn ở Đài Loan thêm một lúc."
"Vậy ít nhất dọn khỏi nơi này trước," Trịnh Triết Bình đứng dậy từ từ đi về phía anh, nhìn chăm chú đôi mắt đen cười chúm chím kia, "Cậu có muốn đến chỗ tôi trước hay không?"
Thanh niên chần chờ một chút, lắc đầu một cái.
"Nếu tôi dọn nhà, càng khiến phóng viên có lỗ chui vào. Hơn nữa anh cũng được gọi là người trong giới, tôi qua chỗ anh cũng không thấy an toàn." Giọng điệu thanh niên nửa đùa giỡn, biểu tình cũng có mấy phần bướng bỉnh hưng phấn lúc con nít làm chuyện xấu, "Dù sao tôi ở lại đây, tôi không ra ngoài, Tiểu Duy không đến tìm tôi, cửa sổ không mở, rèm cửa sổ cũng kéo, trừ khi phóng viên muốn bị kiện tự tiện xông vào nhà dân, nếu không thì không có việc gì."
Trịnh Triết Bình không chờ anh nói xong, cảm xúc tỏ ra kích động, "Cậu không ra ngoài, vậy sống thế nào? Ba bữa ăn cơ bản nhất của cậu làm thế nào? Ngay cả cửa cũng không mở, thế có phải ngay cả gọi ship cũng không được?"
"Anh chỉ cần thỉnh thoảng đến thăm tôi, mang nhiều lương khô, mì gói, giúp tôi sống một, hai tháng, cũng không chết đói."
"Ăn những thứ đó thì không chết đói, nhưng một chút dinh dưỡng cũng không có. Cậu ở một mình, đã không có người chăm sóc cậu rồi, mà ngay cả cậu cũng không chăm sóc bản thân!"
"Haiz! Chăm sóc người khác là tôi giỏi nhất đấy, Tiểu Duy là do một tay tôi chăm nom nuôi lớn." Coi anh tự hào kìa.
"Cậu..." Trịnh Triết Bình mất thở, mặt đỏ lên, thật lâu mới tức tối phun ra, "Cậu là rất giỏi chăm sóc người khác, nhưng cho tới bây giờ không hề chăm sóc bản thân."
Thanh niên chột dạ quay đầu le lưỡi, rồi mới nghiêm mặt nói: "Dù sao scandal nhiều như vậy, Tiểu Duy chẳng qua phóng viên chỉ phóng đại đoán mò mà thôi, rất nhanh sẽ quên. Tôi cũng không muốn dọn nhà, anh không cần quá buồn lo vô cớ."
"Tôi vẫn hy vọng cậu suy nghĩ thêm. Vì tốt cho cậu, cũng vì tốt cho Tiểu Duy." Trịnh Triết Bình than thở vì mình không thể thuyết phục được.
Một khi người này cố chấp, cũng không khác gì con trâu.
Cá Tự Do: Alo! Hôm nay sao cậu không online?
Trầm Mặc Chi Thanh: Tôi vô tình ngủ quên trước máy tính.
Cá Tự Do: = ="
Trầm Mặc Chi Thanh: Tôi không cố ý ^^
Cá Tự Do: Tôi sắp mở buổi ký tặng.
Trầm Mặc Chi Thanh: Thật là giỏi!
Cá Tự Do: Cho tôi địa chỉ, tôi gửi vé triển lãm sách cho cậu, dẫn em trai cậu cùng đi.
Trầm Mặc Chi Thanh: A!
Cá Tự Do: Không dám đến liền bóp chết cậu.
Trầm Mặc Chi Thanh: Hu hu! Cứu người!!
Cá Tự Do: Có tới hay không!?
Trầm Mặc Chi Thanh: Được... Nhưng không cần cố ý tặng vé cho tôi đâu.
Cá Tự Do: Hừ hừ! Lại bắt tôi tìm cậu trong một đống fan sách sao?
Trầm Mặc Chi Thanh: Ha ha! Thật thông minh ~~ Trẻ con dễ dạy ^^
Cá Tự Do: Bóp chết cậu!
Thôi, đừng ép cậu quá. Cậu chịu tới là được... Cũng không tin lần này hắn còn không lôi cậu ra được!
Cá Tự Do: Nhất định phải đến trước mặt tôi!
Trầm Mặc Chi Thanh: Ừ.
A! Từ Vũ Diệp vui vẻ. Lúc này Trầm Mặc Chi Thanh coi như rất phối hợp rồi.
Đạt được mục đích, hai người bắt đầu trò chuyện về chủ đề thoải mái một chút.
Cá Tự Do: Ăn tối chưa?
Đại trạch nam này, ba bữa ăn luôn bất thường, luôn là người khác nhớ giùm cậu.
Trầm Mặc Chi Thanh: Tối tôi quên ăn, nhưng vừa rồi bạn tôi tới, hắn nói muốn đi mua giúp tôi hamburger và coca.
Cá Tự Do: Hừ hừ! Còn quên luôn đói bụng! Cậu đủ rồi đó! Còn ăn loại đồ ăn nhiều dầu nhiều mỡ kiểu đó nữa!! Mập chết cậu!
Điều Từ Vũ Diệp để ý là, cậu tình nguyện nhờ người bạn quỷ ma gì đó mua thức ăn nhanh cho cậu, mà không muốn mình ship hộp cơm tình yêu đến!
Trầm Mặc Chi Thanh: A a! Cậu biết không? Chúng tôi đều biết cái này không tốt cho sức khỏe, nhưng cứ luôn thích ăn. Trước kia lúc dư dả tôi với em trai muốn ăn sang, cơ hồ đều đi mua cái này, sau đó ngồi dưới cái lạnh se se của buổi chiều, tán gẫu mấy chuyện nhàm chán, thật thoải mái.
Từ Vũ Diệp vốn định nhạo báng cậu một phen, ngón tay đặt trên bàn phím lại giống như bị đóng băng, một ngón cũng không nhúc nhích được.
Chắc cậu còn rất nhiều lời nói, rất nhiều hồi ức, muốn thông qua bàn phím nói với mình.
Trầm Mặc Chi Thanh: Khi đó chúng tôi còn xem ăn hamburger là chuyện vui vẻ nhất hạnh phúc nhất. Lúc chúng tôi còn rất nhỏ... Có lúc mẹ thường mang dẫn em trai và tôi đi, nhưng về sau mẹ qua đời, ba cũng không ở nhà, tôi và em trai cũng rất lâu không được ăn. Về sau nữa... Chúng tôi cũng không ăn nổi, cho đến sau khi chúng tôi lớn.
Đây là lần đầu tiên, Trầm Mặc kể cho hắn về quá khứ của cậu, tuổi thơ của cậu.
Cá Tự Do: Cậu rất thích mẹ cậu.
Trầm Mặc Chi Thanh: Ừ.
Mẹ à... Từ Vũ Diệp không có ấn tượng gì về từ này.
Cá Tự Do: Cậu còn người thân nào khác không?
Hắn thử hỏi thăm, trong lòng lại có chút thấp thỏm cậu có thành thật trả lời không? Bởi vì trước kia đối với chuyện riêng của mình cậu luôn né tránh không nói.
Nhưng cậu đồng ý tham dự buổi ký tặng của mình, cũng bảo đảm lần này không trốn mình nữa, vậy bày tỏ mình đối với cậu lại quan trọng hơn một chút rồi nhỉ... Chắc cậu sẽ càng muốn để mình hiểu rõ hơn về cậu một tí nhỉ...
Trầm Mặc Chi Thanh: Mấy năm trước ở cùng ông nội, nhưng sau khi ông qua đời cũng chỉ còn tôi và em trai.
Cá Tự Do: Khó trách tình cảm anh em các cậu tốt như vậy. Nhưng bây giờ các cậu cũng không ở chung nữa hả?
Trầm Mặc Chi Thanh: Thằng bé bề bộn nhiều việc, tôi cũng không tiện ra ngoài, nhưng nó thường mang đồ ăn ngon đến thăm tôi.
Cá Tự Do: Cậu luôn khen cậu ta. Ghen tị-ing.
Trầm Mặc Chi Thanh: Nó là em trai của tôi mà... Cá nhỏ ca ca cũng thương tôi nha~~ nói muốn nuôi tôi nữa mà.
Anh trai? Em trai?
Đáng tiếc Trầm Mặc Chi Thanh không nhìn thấy biểu cảm vỗ đùi ngửa đầu cười to của Từ Vũ Diệp lúc này.
Trầm Mặc, có đôi lúc... cũng rất dễ dụ.
Hơn nữa Trầm Mặc hôm nay, thật ngoan... Rất nhiều chủ đề cá nhân cũng không còn tránh né không đáp nữa.
Trầm Mặc Chi Thanh: A! Bạn tôi về rồi, lát nữa tôi quay lại~~ Nếu như quá muộn thì không cần chờ tôi, ngoan ngoãn đi ngủ.
Cá Tự Do: Muộn như vậy còn tới nhà cậu làm chuyện xấu gì?
Hắn càng muốn hỏi là, người bạn kia là nam hay nữ, rốt cuộc có quan hệ gì với cậu? Sao mà nửa đêm canh ba lại tới nhà?
Trầm Mặc Chi Thanh: Giúp tôi bổ sung đồ. Cậu biết tôi thấy ánh sáng là chết liền mà~~ Vừa rồi cậu ấy lại tới hỏi tôi còn cần gì không?
Cá Tự Do: = =+
Trầm Mặc Chi Thanh: Sao như vậy cũng không cao hứng?
Cá Tự Do: Để tôi mua đồ tiếp cậu, tôi sẽ cao hứng.
Hắn biết sẽ không được trả lời trực tiếp, không đợi Trầm Mặc Chi Thanh lấy lý do một trăm lẻ một để trả lời qua loa, Từ Vũ Diệp lại tiếp tục gõ.
Cá Tự Do: Tóm lại á, cậu là trạch nam còn ở một mình, phải chăm sóc mình thật tốt, như vầy đi, tôi cho cậu số điện thoại của tôi 09XX-XXXXXX, nếu cậu có chuyện gì thì gọi cho tôi. Coi thành đội cứu hỏa hay là thùng rác, tôi cũng chơi tất. (dừng lại chừng khoảng là 2s vì đầu số 09 =)))))
Trầm Mặc Chi Thanh: Ừm! ~^o^~, Cá nhỏ thật tốt.
Cá Tự Do: Biết tôi tốt là được~ Nào~ ôm một cái!
Trầm Mặc Chi Thanh: Ôm ~~ Nè~ Tôi phải đi thật rồi, hắn đang giục kìa, 88.
Trầm Mặc Chi Thanh không biểu hiện offline, cũng không có động tĩnh nữa.
Cho cậu số điện thoại, vậy thì cũng có lúc mình được lên sàn nhỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.