Cảnh Nhân đế còn đang nhìn quanh bốn phía thì đột nhiên bị một tấm vải che đi tầm mắt, hoàng hậu thắt nút mảnh vải sau đầu hắn, trầm giọng: “Tình huống máu huyết vây quanh, bệ hạ không nên nhìn thì tốt hơn.”
Vừa dứt lời, Cảnh Nhân đế cảm thấy người phía sau không còn, hoàng hậu không biết đã khinh thân đi đâu, chỉ còn hắn ngồi trên lưng ngựa.
Tầm mắt bị che đi, Cảnh Nhân đế tuy thấy ấm lòng nhưng vẫn hơi tức giận. Hắn tuy rằng chưa ra chiến trường, chưa tự tay giết người, nhưng trước khi hắn kế vị, trong cung cũng là một cảnh địa ngục giao tranh, Cảnh Nhân đế không phải là hoa trong lồng kính, bị hoàng hậu ân cần che chở đến thếkhiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hắn là đế vương, nhưng cũng là nam nhân. Cho dù thể lực hay thân thủ không bằng hoàng hậu, nhưng ít ra hắn sẽ không cản trở, lại càng không muốn bị người ta xem là kẻ nhát gan.
Cảnh Nhân đế cởi bỏ mảnh vải che mắt, vì thế liền thấy được một cảnh kì diệu khó tin nhất đời hắn.
Hắn thấy hoàng hậu cơ hồ đứng giữa không trung, trường kiếm trong tay loáng ánh sắc lạnh, mấy chục hắc y nhân không ngừng nhằm vào Cảnh Nhân đế, mà hoàng hậu một tay vung kiếm, một tay bắn loạn những viên sỏi vào thích khách. Nàng nhắm rất chuẩn, sỏi nhất định nhắm vào chỗ hiểm của đối phương, một viên một mạng, hắc y nhân không cách gì tiếp cận Cảnh Nhân đế.
Còn tác dụng của kiếm không phải là giết địch, nó giống như một màn hồng diệp hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luon-cam-thay-co-gi-do-khong-dung/1315119/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.