“ Mau đi tìm Doãn Ái đi, cô ấy chắc chắn đang ở phòng phẫu thuật dưới lòng đất.” Sở Mục Dương tới ứng chiến, Lục Tiêu Ngạn đứng dậy, trên người không có vũ khí, đánh qua đánh lại thật sự rất mệt.
“ Bỏ tao ra, Chung Khởi, còn không mau hạ gục hắn.” David hét lớn, tiếng phổ thông không rõ lắm, khuôn mặt đầy sự tức giận.
Lục Tiêu Ngạn đi đến cửa lớn, vừa bước chân ra ngoài đã bị một gậy bất chợt lao đến muốn nhắm thẳng vào gáy anh, cũng may phản xạ kịp, gậy sắt rơi xuống lưng, tạo một tiếng khuỵch.
Lục Tiêu Ngạn ngã khụy xuống, Sở Mục Dương quay sang nhìn, nhất thời buông lỏng cảnh giác, Chung Khởi từng được huấn luyện trong quân đội, biết đây là thời khắc vàng, ông ta lao đến cướp con dao trên tay Sở Mục Dương, còn đâm vào bụng anh một nhát.
David giãy ra, một chút máu bắn vào áo hắn ta, hắn ta đem cởi ra, ném sang một bên, còn thuận tiện đạp Sở Mục Dương ngã sang một bên.
“ Khốn kiếp.” Hắn ta chửi thề.
Lục Tiêu Ngạn tưởng như đã bất tỉnh, bị đá lăn vào trung tâm phòng cạnh Sở Mục Dương. Hai người đàn ông giằng co đã chẳng còn sức, nay lại một người bị thương một người không động đậy, ván bài này Chung Khởi tự tin nắm phần thắng.
Chỉ cần Lục Tiêu Ngạn chết, hậu duệ cuối cùng của Lục gia cũng không còn.
Ông ta rút súng ra, kéo tóc của Lục Tiêu Ngạn, ép anh ngẩng mặt lên nhìn ông ta. Lục Tiêu Ngạn cũng lợi dụng lúc này, dùng đầu đập mạnh vào trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928469/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.