Phòng này có rất nhiều ảnh của ba mẹ anh, từ lúc họ yêu đương đến khi kết hôn. Nhưng tất cả đều được thay bằng lời phỉ báng khi bản đồ bị sai lệch, hại chết mười người quân nhân, phần lớn đều là bạn bè thân thiết của Lục Đình Phong.
Cửa mở ra, Chung Khởi cũng bước vào. Ông ta mặc bộ đồ Tây đẹp đẽ, dáng người cao lớn trịch thượng, trên tay còn cầm một cái điều khiển.
“ Can đảm lắm, dám đến đây một mình, không sợ đây là cái bẫy sao?” Chung Khởi cười cười, còn có nét ngạo mạn.
Lục Tiêu Ngạn ảm đạm, hai tay vì thù hận mà ghì chặt, vết thương cũng không còn đau đớn nữa.
“ Doãn Ái đâu?” Anh vào vấn đề chính.
“ Đừng vội vàng, cùng ta ôn lại kỉ niệm đã, ngày Ngạn tử còn là một thằng nhóc, không phải ta cũng chơi với con sao, vẫn nên gọi một tiếng thúc thúc.” Chung Khởi nhu hòa, trong mắt anh chỉ toàn là giả dối.
Lục Tiêu Ngạn muốn mở cánh cửa gỗ kia ra, trên màn hình lớn phát ra tiếng nhạc ‘Don Quixote’ nhẹ nhàng. Anh sững người quay lại, hình ảnh mẹ anh khi còn trẻ uyển chuyển trên điệu nhạc, mọi ánh sáng đều hướng theo bước chân của An Sơ.
“ Cô ấy đẹp như vậy.” Chung Khởi cảm thán, đây là người con gái đẹp nhất ông ta từng gặp.
Choang…
Lục Tiêu Ngạn tròn mắt, khung cảnh đèn chùm rơi xuống ngay chính giữa sân khấu rộng lớn kia, mảnh thủy tinh to nhỏ khác nhau đâm vào chân phải của An Sơ, máu đỏ đã thấm đẫm đôi giày múa mà bà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928468/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.