Tên này vốn tham sống sợ chết, nghe đến Tô Mạt tự tử lại càng thêm sợ hãi. Hai bậc cha mẹ bên ngoài không khỏi đau đớn, nhìn hắn ta với con mắt đỏ ngầu, như thể muốn giết chết Tư Thành ngay lập tức vậy.
Dù sự việc trước mắt là do tự sát, không liên quan gì đến Tư Thành, nhưng vẫn làm theo qui định lấy lời khai. Đến rạng sáng, mọi việc được thu dọn ổn thỏa, Sở Mục Dương cũng từ đồn cảnh sát ra về.
Tô Mạt trước đây rất kiêu ngạo, là bông hồng kiều diễm khó với tới, bây giờ lại thân tàn ma dại, giới nhà giàu thật biết cách vùi dập.
Cảnh sát Trương thu lại hồ sơ trên bàn, lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số lạ, lặng lẽ chờ đầu dây bên kia nghe máy.
Tiếng tút kéo dài.
Một lần không được.
Đến lần thứ hai mới có người trả lời.
Giọng nam bên kia rất thấp, mấy phần nghi ngờ: “ Ai vậy?”
Cảnh sát Trương làm việc rất cẩn trọng: “ Tôi là Trương Cảnh, đội trưởng đội hình sự của cảnh sát thành phố Tam Châu, cậu Lục có thể gặp mặt chút không?”
Lục Tiêu Ngạn suy ngẫm một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Cảnh sát tìm tới anh không nhiều, thường là Phó Nhậm cùng Từ Chính đảm nhận nói chuyện, chưa bao giờ anh phải nhúng tay vào.
Doãn Ái cũng bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt tròn, mơ màng thấy Lục Tiêu Ngạn đã chuẩn bị ra ngoài.
Cô uể oải: “ Anh ra ngoài sớm vậy sao?”
Lục Tiêu Ngạn thắt cà vạt xong, nhẹ giọng nói: “ Có chút việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928463/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.