“ Lục Tiêu Ngạn, nhột quá.” Doãn Ái ngừng gõ, đưa hai tay đẩy đầu anh ra.
Ngoài trời mới dần chuyển tối, Lục Tiêu Ngạn nhấc bổng cô lên, Doãn Ái còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị anh kẹp chặt trên giường.
Người đàn ông dùng hai chân kẹp chặt cô, hai tay ôm lấy Doãn Ái, khi ngửi thấy mùi chanh mát dịu mới nhắm mắt.
Doãn Ái muốn giãy ra nhưng bất lực. Bác Á không có dự án mới, công việc cũng đang tiến triển rất tốt, rốt cuộc Lục Tiêu Ngạn buồn phiền vì chuyện gì chứ.
Cô đưa hai tay chạm vào mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
Hai mắt Lục Tiêu Ngạn vẫn nhắm nghiền, tưởng anh đã ngủ say thì lại nghe thấy giọng anh khàn khàn.
“ Nhớ mùi.”
Sặc, cái lý do quái gở gì vậy. Nói đàn ông là những đứa trẻ to xác cũng không sai, nhìn Lục Tiêu Ngạn bây giờ, ai còn nghĩ anh là chủ tịch Bác Á cao cao tại thượng chứ.
Anh không nói lý do, Doãn Ái cũng không tò mò thêm.
Lục Tiêu Ngạn ôm Doãn Ái ngủ đến đêm, bất chợt tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại. Anh khẽ thu tay lại, đặt Doãn Ái sang một bên.
Lục Tiêu Ngạn đứng dậy hướng ra ban công. Anh lấy điếu thuốc ra, ánh lửa nháy sáng trong gang tấc liền tắt đi, khói trắng bay lượn trên không trung.
Anh nhàn nhạt nói: “ Ông ta đã về rồi?”
Cố Viên Long ở đầu dây bên kia thừa nhận. Trong bóng đêm tịch mịch, người đàn ông như bị cô đơn nuốt chửng, bóng lưng cao lớn độc lai độc vãng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928445/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.