Sau một hồi pha nước sốt ăn kèm, Lục Tiêu Ngạn gắp rất nhiều đồ ăn cho Doãn Ái, đĩa thức ăn của cô cứ hết lại đầy, no căng cả bụng.
Hành động ôn nhu như này, Lục Tiêu Ngạn là đang muốn tản tỉnh sao.
Doãn Ái nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm được lý do nào khác nhưng thứ cô sợ hơn lại là bản thân tự mình đa tình.
Thấy cô ngẩn ngơ, Lục Tiêu Ngạn lên tiếng: “ Nghĩ lung tung gì vậy?”
Doãn Ái trừng anh: “ Tôi chỉ đang nghĩ Lục tổng thay da đổi thịt, có chút không quen thôi.”
Lục Tiêu Ngạn không vì lời nói này mà tức giận, anh chống một tay lên đầu, quay sang nhìn cô, thản nhiên thừa nhận mọi thứ.
“ Anh chính là đang theo đuổi em, chẳng lẽ em không nhận ra.” Anh cười lên, Doãn Ái cũng cảm thấy gió xuân tươi mới.
Doãn Ái quay mặt sang một bên, Lục Tiêu Ngạn nhìn thấy tai cô đỏ ửng, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Tử Tiêu từng nói, chinh phục con gái thứ cần có chính là mặt thật dày, ngoài ra, cũng chính là mặt thật dày.
Doãn Ái nghĩ rằng mình đã qua độ tuổi dậy thì rung động mãnh liệt, huống chi bọn họ còn ly hôn rồi. Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy có gì đó gọi là chua xót, mang theo ngọt ngào như mật từ từ đâm chồi.
Lữ Nha có việc nên rời đi đã lâu, đèn trong vườn cứ đến tối lại bật, màu trắng nổi bật thắp sáng cả sân vườn. Trong vườn, loài hoa nhiều nhất là hoa tường vi, kế đến là hoa sơn trà, mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928444/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.