Doãn Ái tỉnh dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán nhỏ trắng noãn. Cô đưa tay lau đi, cảm thấy cả người vừa mệt vừa đói, nguyên cả tối qua cô chưa ăn gì.
Khuôn mặt nhợt nhạt nhìn ra bên ngoài, trời đã xế chiều. Phòng bệnh vắng vẻ không một bóng người, trong lòng cô bỗng trùng xuống.
Doãn Ái nhớ ra, hôm qua Lục Tiêu Ngạn tóm cô đến bệnh viện.
Sở Miên và Sở Mục Dương vẫn ở trên đồn cảnh sát, vậy hai đứa trẻ ở nhà phải làm sao. Doãn Ái lục tìm điện thoại, cô hơi khựng lại.
Cô lại gõ gõ vào tủ đầu giường bệnh, sau đó lại đưa tay sờ lên tai.
Không có máy trợ thính.
Doãn Ái sững sờ, đáy lòng dâng lên cảm xúc vui sướng. Cô hơi mở miệng, mấp máy môi, thâm âm từ cổ họng phát ra: “ A..”
Đáy mắt lan tràn hạnh phúc, cô nghe thấy rồi, thực sự nghe thấy rồi. Khóe môi cô câu lên, mắt cong như trăng rằm, rạng rỡ như nắng mặt trời. Cửa mở ra, Doãn Ái quay sang nhìn, Bạch Nhạc bổ nhào ôm lấy cô, khóe mắt hồng hồng.
“ Doãn Ái, nghe cậu vào viện làm mình sợ quá… Cậu quyết định về Tam Châu rồi sao?”
Bạch Nhạc thấy Doãn Ái không sao thì thở phào, nghe điện thoại của Phó Nhậm gọi đến, Bạch Nhạc chạy thẳng đến bệnh viện.
Doãn Ái ngộp thở: “ Bỏ mình ra, mình khó thở quá…”
“ Có nghe thấy gì chưa?” Bạch Nhạc nói to vào tai cô.
Doãn Ái cảm thấy sắp nổ luôn rồi, chặn miệng cô bạn lại: “ Nghe được rồi này, chỉ là ở xa thì hơi nhỏ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928440/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.