Từ khi Lục Tiêu Ngạn đến tận nhà cô, trong lòng Doãn Ái lúc nào cũng nơm nớp lo sợ một ngày nào đó anh ta sẽ xuống tay, mà cô chỉ như một con rối nhỏ, bị điều khiển hết lần này đến lần khác.
Sáng chủ nhật, Doãn Ái thấy Sở Miên mặc nguyên trang phục công sở trở về, vẻ mặt chán chường uể oải, dường như cả thế giới sắp sụp đổ.
“ Sở Miên, sao chị lại về giờ này?” Cô chạy lại hỏi.
Theo Doãn Ái nhớ, Sở Miên chăm chỉ tăng ca, ngày nào cũng đi làm đều đặn.
“ Chị bị đuổi việc rồi.” Cô ấy buồn bã nói.
Trước đây buôn bán có tích cóp được chút lãi, nhưng một lần vào viện của Phán Phán liền tiêu hết sạch, ăn uống cũng phải kiêng dè. Sở Chấn Vũ hiểu chuyện, cũng không vội đòi tiền mua vở, chữ cũng bé hẳn đi.
“ Sao lại thế?” Cô có chút lo lắng, chỉ thầm cầu mong không phải liên quan đến Lục Tiêu Ngạn.
“ Công ty suýt phá sản, nghe nói sáp nhập vào Bác Á, một số phòng ban không phù hợp bị sa thải.” Sở Miên mệt mỏi gõ ra một dòng, dọa Doãn Ái hoảng hốt.
Cái cớ sứt sẹo này định lừa ai chứ, Bác Á làm về bất động sản, từ khi nào có nhu cầu thu mua công ty vải nhỏ như Kiến Tân, chỉ có thể là Lục Tiêu Ngạn đứng sau, anh ta thật sự muốn dồn cô đến đường cùng sao.
Tối hôm đó, Sở Miên hớt hả chạy xuống nhà Doãn Ái, tóc ướt chưa kịp sấy, đến dép cũng chưa thay ra.
Sở Miên vội vàng, chữ cũng viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928438/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.