Lục Tiêu Ngạn điều tra xong liền đi thẳng đến khu Nha Lộ. Sáng thứ hai nên mọi người đều đi làm, trong khu vừa đón nắng ấm vừa yên bình, nhưng anh chẳng còn tâm hơi thưởng thức.
Anh đi thẳng lên tầng hai, đúng lúc đó Doãn Ái cũng mở cửa đi ra ngoài. Mái tóc của cô bị vướng vào cặp tóc, vén sang một bên, để lộ ra máy trợ thính màu kem.
Thấy Lục Tiêu Ngạn ở trước nhà mình, Doãn Ái hoảng hốt muốn đóng cửa.
“ Doãn Ái…” Anh gọi cô, một tay giữ chặt cửa lách mình vào.
Vào bên trong nhà còn thuận tay khóa trái cửa. Lục Tiêu Ngạn không ngủ một đêm, trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định.
Anh nhìn qua căn nhà nhỏ này, so với phòng ngủ chính cũng chỉ một chín một mười, tivi cũng là đồ cũ, nhìn rõ cả vết xước.
“ Anh xông vào nhà tôi làm gì? Đừng để tôi báo cảnh sát, mau ra ngoài đi.” Doãn Ái lộ rõ vẻ chán ghét, lời nói cũng rất lạnh nhạt.
Lục Tiêu Ngạn trụ lấy cổ tay cô, cái máy trợ thính trở nên vô cùng chướng mắt.
Anh cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “ Doãn Ái, theo anh về Tam Châu.”
Cùng là nói chậm, cùng là nói tròn chữ nhưng Lục Tiêu Ngạn làm như vậy lại khiến cô nhất thời tức giận. Dựa vào đâu mà ép cô về.
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi đang sống rất tốt, anh mau về đi.” Doãn Ái đẩy anh ra, Lục Tiêu Ngạn hơi lùi về sau.
Bên kệ đựng giày có dép đi cho nam, trong lòng lại càng như lửa đốt, muốn thiêu cháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928437/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.