Doãn Ái mở hộp ra, ngay sau đó liền ngẩn người. Chiếc máy trợ thính màu kem tinh xảo, nhỏ gọn lại có vẻ rất đắt tiền.
Cô có chút kích động: “ Không phải nói là tích đủ tiền tôi sẽ mua sao? Anh làm như vậy là không được.”
Doãn Ái nhét lại vào túi của Sở Mục Dương, kiên quyết không nhận lấy. Sở Mục Dương gõ vào điện thoại. Anh gõ không được nhanh, lần đầu làm những việc này, phải bỏ ra nhiều công sức.
“ Tại sao lại không được, đừng từ chối.”
Một đứng một ngồi, Doãn Ái cúi mặt xuống, Sở Mục Dương cũng phải quỳ gối để nhìn mặt cô.
“ Mục Dương, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì…anh làm như vậy…tôi rất có lỗi…”
Sở Mục Dường cười, ôn nhu xoa đầu cô. Anh gõ thêm một dòng chữ, chậm chạp mà tỉ mỉ.
“ Sao cô biết tôi kiếm tiền không dễ dàng?" Anh ngả ngớn, còn pha chút cười đùa: " Đừng lo lắng, cô giúp đỡ tôi nhiều, sau này còn làm phiền cô.”
Anh chưa từng nói kiếm tiền bằng cách nào, nhưng Doãn Ái biết nó rất nguy hiểm. Trên người Sở Mục Dương có nhiều vết thương dài, mỗi lần băng bó cho anh đều nhìn thấy, rất đau.
“ Mẹ nó, nuốt nước mắt lại ngay. Ông đây tặng quà cho cô, cô còn khóc.” Dỗ con gái, anh chưa làm bao giờ, có chút lúng túng.
Sở Mục Dương hạn chế nói tục trước mặt cô, dù Doãn Ái không nghe thấy, đây vẫn là sự tôn trọng nhất định dành cho cô.
Doãn Ái không nghe thấy, cô chỉ rấm rứt khóc. Đến người mới gặp còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928429/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.