Mà người bán cô, lại là người mẹ tưởng như tâm thần bất ổn. Trong bức ảnh đó, mẹ cô nhận tiền của Từ Qui. Doãn Ái không muốn tin đây là sự thật, trong suốt chín năm ở cô nhi viện, chỉ cần một tuần sẽ nhận được thư của Tố Như, vậy thư đó ở đâu ra.
Từ Qui một thân tây trang, ông ta ăn nên làm ra, dáng vẻ thương nhân quả thật rất phù hợp. Mà có lẽ quá thủ đoạn, ông ta biết được Doãn Ái đang nghĩ gì trong đầu.
Từ Qui điềm đạm nói: “ Mấy lá thư đó đều do ta viết.”
Không có Tố Như nào cả, những lời hứa đó đều do Từ Qui viết. Doãn Ái vò chặt tấm ảnh trên tay, cô không biết mình rời khỏi quán café bằng cách nào, chỉ cảm thấy đến hít thở cũng khó khăn.
Ở ngay quảng trường rộng lớn như vậy, lần đầu tiên Doãn Ái không kìm được khóc lớn. Cô ngồi thụp xuống, không quan tâm đến mặt mũi khó coi như nào, liên tục nấc nghẹn.
Tất cả mọi ấm ức như quả bóng căng phồng vỡ ra, những gì Doãn Ái phải chịu đựng dường như đã vượt sức, mà đến bây giờ, khi biết được sự thật, tận đáy lòng cô không thể tha thứ được.
“ Doãn Ái…”
Doãn Ái nghe thấy có người gọi mình, những lúc như này cô chỉ mong người đó là Lục Tiêu Ngạn, cô sẽ cho anh thấy dáng vẻ thật của mình, sẽ nói với anh, anh xem, trên người em đầy vết thương như vậy, anh có thể giúp em xoa dịu nó không.
Nhưng người đó không phải Lục Tiêu Ngạn, anh không xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928410/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.