Doãn Ái đứng dưới sân khấu, đôi mắt cô trống rỗng nhìn lên Tố Như, bà cũng đã thấy cô, hơi khựng lại một chút, sau đó vẫn lạnh lùng tránh đi.
Cô rất chăm chú nhìn lên sân khấu, cẩn thận ghi nhớ từng cử chỉ của mẹ, từng nụ cười cô chưa bao giờ thấy, trong lòng như đã chết lặng. Đến bây giờ Doãn Ái chợt suy nghĩ rằng, nếu không thể yêu thương, tại sao còn sinh cô ra.
Lý Tuyết có mẹ ở bên cạnh, biết mình là chị em cùng mẹ khác cha với Doãn Ái, trong lòng lại càng thù ghét.
Mẹ ở cùng Doãn Ái từ khi cô còn nhỏ, cô ta lại vắng hơi ấm của bà 23 năm nay, Dịch Phàm cũng yêu Doãn Ái, tại sao cái gì Doãn Ái cũng tranh với cô ta.
Có điều Lý Tuyết ngàn vạn lần không bao giờ biết, Tố Như còn chưa một lần bế Doãn Ái, càng chưa bao giờ yêu thương cô.
Bà muốn bù đắp cho Lý Tuyết, chưa từng nghĩ đến cô đã phải chịu những gì.
Doãn Ái thờ thẫn ra khỏi hội trường, Dịch Phàm cũng bị tin này làm cho ngạc nhiên, anh chạy theo cô ra phía sau Hồng Lâu Môn. Đèn sáng rực sắc tím, tiếng nước chảy róc rách ở hồ nhân tạo rất rõ, gió xuân ùa vào mát mẻ, lòng người thì lại lạnh băng.
“ Tiểu Ái, Tiểu Ái, quay lại cho anh.”
Doãn Ái quay lại, Dịch Phàm giữ lấy tay cô, vẻ mặt khẩn trương.
“ Bức tranh đó là em bán sao, từ khi nào chứ?”
Cô nuốt một hơi, không muốn đôi co chuyện quá khứ, chỉ mau chóng gạt tay anh ta ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928394/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.