Dịch gia.
Dịch Phàm càng ngày càng xa cách với cô ta, Lý Tuyết qua thời gian ốm nghén cũng chẳng có được sự quan tâm của anh.
Cạch…
Lý Tuyết mở cửa phòng đi vào, Dịch Phàm nghe tiếng liền úp tấm ảnh trên bàn xuống, trong bóng tối chỉ có ánh đèn ngoài vườn hắt vào, trông anh lại càng cô đơn.
“ Anh giấu em cái gì sao?”
“ Chuyện của tôi cô đừng nên can thiệp.”
Lý Tuyết không phải đứa mù, bức ảnh này chụp khi Dịch Phàm tốt nghiệp, Doãn Ái được anh cõng trên lưng cười rạng rỡ, là tuổi trẻ của bọn họ, là quá khứ tươi đẹp mà cô ả không thể nào bước qua.
Hai tay cô ta nắm chặt lại, ánh mắt châm biếm cười lạnh.
“ Con anh đã sắp chào đời rồi, anh vẫn còn tơ tưởng tình cũ, muốn nó nhìn ba nó bằng con mắt nào đây.”
Dịch Phàm chưa từng nói chuyện với con, chưa từng chạm vào bụng cô ta, chưa từng quan tâm đến mẹ con cô ta, đến giường ngủ cũng không nằm, tình nguyện nằm ghế sofa trong phòng khách.
Lý Tuyết nghĩ đứa trẻ có thể trói được chân anh, khiến anh chấp nhận cô ta, hóa ra anh cũng chỉ vì gương mặt có nét giống Doãn Ái mà miễn cưỡng.
Nếu cô ta đến trước, mọi chuyện có phải sẽ khác đi không.
“ Cô muốn làm phu nhân Dịch gia, tôi đã toại nguyện cô, đứa trẻ sinh ra tôi cũng sẽ yêu thương nó,…còn cô, tôi chưa từng yêu cô, hôn nhân chính trị cô cũng rõ, không cần tôi nhắc lại.”
Liên hôn có mấy khi hạnh phúc, hơn nữa Lý Tuyết dùng thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928392/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.