Lục Tiêu Ngạn ngồi trên ghế cũng đi vào, Doãn Ái khó khăn mở mắt, trước mặt là Lữ Nha khóc bù lu bù loa, có chút buồn cười. Tử Tiêu kiểm tra một lượt cho cô, cũng chưa vội nhắc đến chuyện chân có cảm giác không.
Lục Tiêu Ngạn lại không kiên nhẫn thế, anh đặt tay lên đùi Doãn Ái, khẽ ấn mạnh xuống. Quan sát thấy cô vẫn thản nhiên, ánh mắt anh tối sầm lại.
“ Tạm thời không có gì bất thường, nếu là về chân thì nên để cô tự cảm nhận, chúng tôi cũng không thể chắc chắn thành công.”
“ Cảm ơn bác sĩ.”
Lữ Nha hồ hởi đi về Lục Bảo Kính mang đồ ăn tới, trong phòng chỉ còn lại Lục Tiêu Ngạn và Doãn Ái, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
“ Em muốn uống nước.”
Lục Tiêu Ngạn nhíu mày, Doãn Ái cũng nhận ra mình lỡ lời, cô là ai mà dám sai bảo anh. Nhưng không ngờ Lục Tiêu Ngạn vẫn đem nước ấm trong bình giữ nhiệt đổ ra, tận tay đưa đến miệng cô.
Anh nghĩ lại, làm gì có người phụ nữ nào được hưởng đặc quyền này chứ, Doãn Ái cũng phải thấy mình may mắn đến mức nào.
Doãn Ái cảm thấy không hết khát, cô khẽ liếm môi, hệt như một con mèo nhỏ, mái tóc đen bóng càng nổi bật xõa xuống. Khỏi phải nói hành động này ảnh hưởng đến tâm sinh lý Lục Tiêu Ngạn đến mức nào, anh đã bao lâu chưa chạm vào phụ nữ chứ.
“ Tiểu Ái, em định diễn đến bao giờ.”
Doãn Ái tròn mắt, Lục Tiêu Ngạn một lực nhẹ nhàng đã nhấc bổng cô lên, hai chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928381/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.