Ngày phẫu thuật ngày càng đến gần, Doãn Ái cũng có chút sợ hãi, dù Lục Tiêu Ngạn nói là tiểu phẫu, trong lòng cô vẫn bất an, có dự cảm gì đó không lành.
Doãn Ái không có việc gì làm, cứ rảnh rỗi là vẽ tranh, trong Lục Bảo Kính có một phòng tranh rất lớn, Lục Tiêu Ngạn cũng rất biết thường thức, màu anh sử dụng cũng đều là loại đắt nhất.
Trên tường là một bức tranh “ Đồi Dạ Hương” rất lớn, bức tranh bị chia ra thành 3 phần, ghép lệch nhau tạo nghệ thuật sóng đánh, nhìn vào đã biết mắt thẩm mĩ của chủ nhân biệt thự.
“ Lữ Nha, giúp tôi cầm theo màu xuống vườn đi.”
Lữ Nha từng bị mắng, không dám lơ là một giây, cẩn thận giúp Doãn Ái cầm khung gỗ nặng xuống, bên cạnh là giấy vân trắng ngà, chất liệu rất phù hợp với màu nước.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, rất hiếm khi có nắng, vậy mà hôm nay trời không những ấm lên, nắng cũng có phần dữ dội hơn, xuyên được cả qua đám mây xám xịt, chiếu thẳng xuống khắp mặt đường.
“ Doãn tiểu thư, chị không làm họa sĩ thật lãng phí.”
Bức tranh này cũng quá đẹp đi. Nét vẽ của Doãn Ái khá cứng, nhưng bù lại cô phối màu tuyệt đẹp, vừa hài hòa lại vừa có hồn, tôn lên thần thái của bức tranh.
“ Năm đó tôi có quen một đàn anh, anh ấy vẽ rất đẹp, học cũng rất tốt, tôi học ké từ anh ấy.”
Dịch Phàm là người đưa cô đến với vẽ tranh, vì anh mà cô họa, nhưng thời gian cũng quá đáng sợ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928380/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.