Hạ Phủ Văn bằng cách nào đó nhận được tin Doãn Ái và Bạch Nhạc chết, trong lòng yên tâm vô cùng. Sắp tới ông ta sẽ đọc bài phát biểu trước toàn bộ người dân thành phố Tam Châu, phần thắng này nắm chắc trong lòng bàn tay. Cả chức vụ lẫn khu Vân Nam ông ta đều muốn, đến lúc đó sẽ là sự trả thù lớn nhất cho Dịch gia. Hạ Tiểu Liên vẫn buồn chán không thôi, sau cú chấn thương tâm lý vẫn chẳng thể vực dậy nổi, mắt lúc nào cũng đỏ ửng sung húp, bộ dạng chán đời. “ Sắp tới xuất hiện trước công chúng, đừng có bày ra bộ dạng này.” “ Ba, con mệt lắm, con không lộ diện đâu.” Hạ Phủ Văn nén cơn giận, ông đưa cho con gái cốc nước ấm, giọng phải hạ đi. “ Con có như thế này Dịch gia cũng không thương đâu, chỉ khi xuất hiện tươi đẹp mới có thể khiến bọ họ hối hận.” Hạ Tiểu Liên hận Dịch Phàm, anh thà đụng vào một người mới quen như Lý Tuyết cũng không đụng đến một sợi tóc của cô ta, càng hận anh để cô ta rơi vào tay Dịch Hạo, khốn cùng đủ đường. Tội gì phải như thế, Hạ Tiểu Liên cao quý lại gia thế tốt, tại sao phải đâm đầu vào những thứ không thuộc về mình. Cô ta không cần, nếu đã vậy thì cô ta chống mắt lên xem Dịch Phàm và Lý Tuyết đi được bao xa. ……. Doãn Ái được đưa về Lục Bảo Kính, trong biệt thự đã có sẵn một người giúp việc tuổi khá trẻ. Lục Tiêu Ngạn nhấc cô lên vai, thời gian này cần tịnh dưỡng thật tốt, chỉ như thế mới có thể phẫu thuật. Chiếc xe lăn nhỏ được Lữ Nha đem vào, khuôn mặt cô bé có chút tò mò, Doãn Ái cũng cảm thấy ngại. “ Anh không cần ôm tôi đi như thế. Tôi tự ngồi xe được mà.” Lục Tiêu Ngạn rất nhẹ nhàng tóm được Doãn Ái, đặt cô lên giường lớn rồi mở toan rèm cửa, để ánh sáng chiếu vào bên trong. “ Cô chăm sóc cô ấy cẩn thận, có việc gì thì gọi điện cho tôi.” “ Vâng ạ.” Lục Tiêu Ngạn đến công ty, trong phòng chỉ còn Doãn Ái và Lữ Nha, cô gái này rất thân thiện, nhanh như chớp đã chạy đến chỗ Doãn Ái hỏi việc, dường như rất hăng hái. “ Doãn tiểu thư, em là Lữ Nha, từ giờ sẽ giúp việc ở đây, có gì chị cứ gọi em.” Doãn Ái mỉm cười gật đầu, có thêm bạn cũng rất tốt. Chuyện cô bị như vậy vẫn chưa nói với Bạch Nhạc và dì Mai, còn có mẹ cô, nhưng cô nghĩ bà sẽ không quan tâm. Lữ Nha đã đem theo đồ ăn lên, cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt. Lữ Nha rất khỏe, cô ấy có thể nâng Doãn Ái lên đặt vào xe mà không hề tốn sức, đẩy cô xuống vườn hoa trong Lục Bảo Kính. Cả vườn đầy màu sắc, bên trong còn có bộ ghế bàn trà màu trắng, Doãn Ái ngồi thưởng thức, còn nhờ Lữ Nha lấy thêm tập vẽ, muốn lưu lại cảnh đẹp này. Lữ Nha thầm cảm thán, mái tóc dài của Doãn Ái mềm mại rủ xuống, lúc cô vẽ an tĩnh nhẹ nhàng, khóe miệng khẽ cười trông vô cùng xinh đẹp, quả thật rất dịu dàng, cứ như sinh ra để cầm bút vẽ vậy. 12 giờ tối Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa trở về, Lữ Nha để sẵn nước ở đầu giường cho cô, dặn dò hết sức kĩ càng mới lui xuống. Doãn Ái cười khổ, không thể đi lại thật bất tiện. Cạch… Cửa phòng mở ra, Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái vẫn chưa ngủ, anh đi đến bên giường, xoay người một cái đã nằm lên đùi cô, hít lấy mùi sữa tắm nhẹ nhàng. “ Giờ này còn đọc sách, em định làm gấu trúc à” “ Em không ngủ được.” Doãn Ái muốn xoay người để thoải mái, lại phát hiện mình đến di chuyển cũng không nổi, cô dùng tay lay lay người Lục Tiêu Ngạn, thấy anh giữ lấy tay mình, cũng không có ý định buông ra. Móng tay của Doãn Ái được cắt tỉa gọn gang, bàn tay mềm mại lại thon dài trắng ngần, đến giờ Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa tìm được điểm gì để chê bai cô. “ Giữ sức khỏe đi, hai tuần nữa em phẫu thuật đấy. Đến lúc hồi phục sẽ cho em bất ngờ.” Lục Tiêu Ngạn khoan khoái nói, kì thực chân cô cũng cảm thấy đau nhẹ, cảm giác không rõ rệt nhưng khi có gì nặng đặt vào cô vẫn thấy nhói một chút. “ Anh không tiếc tiền sao?” “ Không tiếc, tiền anh kiếm được cũng không có gì để tiêu.” Cuộc đời anh nhàm chán, nếu số tiền này có thể khiến người khác vui thì anh cũng không ngại chi, biết đâu nụ cười của họ có thể lây sang anh, có thể khiến tâm tình dễ chịu hơn. “ Sau khi phẫu thuật xong, nếu có thể lành lặn trở lại, em rất muốn đến một nơi.” Lục Tiêu Ngạn nghĩ đó là nước ngoài, có thể là Ý hoặc Pháp, mấy người thích vẽ hầu hết đều muốn đến đó một lần. Nhưng đáp án của Doãn Ái lại làm anh ngạc nhiên, nó đơn giản đến không thể tưởng nổi. “ Là khu trượt tuyết ở Tư Thành, nghe nói tuyết ở đấy vừa dày vừa mềm, còn có khu nước nóng.” Doãn Ái như một đứa trẻ muốn được đi chơi, kì thực có rất nhiều nơi cô muốn đi, tiền có tích đủ cũng không thể đặt chân đến vì cô còn mẹ, còn dì Mai, nếu đi một mình sẽ rất có lỗi. “ Phẫu thuật xong đưa em đi.” “ Là em muốn tự đi, em có tiền tiết kiệm đấy anh tin không?” Doãn Ái đính chính lại một lần nữa, cô không bạt mạng kiếm tiền mà vẫn giữ cho bản thân một ít, tiền này vốn dùng để cho tương lai sau này, nhưng bây giờ khả năng cô liệt rồi, nếu không dùng thì thật phí. “ Tiểu Ái, có những lúc em mạnh mẽ quá họ sẽ nghĩ em rất ổn, dần đà sẽ lờ đi cảm xúc của em. Mấy năm nay em không màng sức khỏe kiếm tiền họ đã lo cho em bao giờ chưa, chỉ lúc khó khăn họ mới nhớ đến em.” Họ mà Lục Tiêu Ngạn nhắc đến chính là người thân của cô. Cảm xúc bị lờ đi, Doãn Ái cũng chỉ biết cười gượng, cô dùng bao cái vỏ mạnh mẽ che giấu, cuối cùng Lục Tiêu Ngạn vẫn nhẹ nhàng bóc ra như bóc vỏ hành tây, chỉ là anh không rơi nước mắt vì cô. Doãn Ái cũng đem lời trong lòng nói ra. “ Mẹ em, bà ấy rất ghét em.” “ Ừ.” “ Bà ấy cũng không cảm ơn em đã cứu mạng bà ấy.” “ Bà ấy đáng đánh.” “ Dì Mai khi có đồ ngon sẽ ăn một nửa, còn lại sẽ chia cho mẹ và em.” “ Dì ấy quá tính toán, không thật lòng.” “ Lão Cao trên trường cũng hay làm khó em.” “ Anh thay em đánh ông ta.” “ Lục Tiêu Ngạn là tên khốn, anh ta cũng ép buộc em.” “ Đây là hành động đáng tuyên dương, hơn nữa anh ta chuyển lời cho em, đó không phải là bắt nạt mà là cưng nựng.” Anh một câu em một câu, Lục Tiêu Ngạn nói những lời không hay, anh cũng cười sảng khoái, mặt Doãn Ái đỏ bừng. Ở bên Doãn Ái thật sự rất yên bình, cảm giác rất nhẹ nhàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]