Khi Doãn Ái tỉnh dậy đã thấy một mảng trắng xóa, dì Mai và Bạch Nhạc nghe tin cô tỉnh lại liền đến thăm, khóc lóc bù lu bù loa bên giường bệnh. Doãn Ái muốn ngồi dậy, cô khẽ nhấc người lên, cảm thấy có gì không đúng, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
“ Dì Mai, con mỏi quá, con nằm để nói chuyện được không?”
“ Đứa trẻ ngốc, con nằm im cho ta, Hạ Phủ Văn lần này thoát không khỏi tội, ông nội trên trời cũng có linh thiêng.”
Bạch Nhạc đã không làm sao, cô ấy nói Phó Nhậm sẽ kiện Hạ Phủ Văn, còn có rất nhiều điều nhưng Doãn Ái không lọt tai, cô vẫn cố ngồi dậy nhưng không thể, cô biết ngày này đến rồi, chỉ là đến quá sớm, bất ngờ đến mức cô chưa thể chấp nhận.
“ Doãn Ái, nghe mình nói gì không, mặt cậu tái nhợt rồi.”
“ Không sao, cậu cứ nói đi.”
Doãn Ái che giấu cảm xúc rất tốt, cô vẫn tươi cười như không xảy ra chuyện gì. Bác sĩ vào truyền dịch, Bạch Nhạc và dì Mai cũng rời đi ngay sau đó, trong phòng chỉ còn một mình cô.
Doãn Ái cố cử động một lần nữa, cuối cùng nhìn lên trần nhá sáng bóng, bầu trời cũng tươi đẹp đến động lòng người. Cô biết, mình liệt rồi.
Lực đánh của gã đó không hề nhẹ, dù lưng cô không thể cảm nhận được đau đớn nhưng chắc chắn gậy sắt đó đã tước đi thứ duy trì cô đến bây giờ.
“ Bác sĩ, có phải tôi vĩnh viễn không thể cử động được không?”
“ Cô đừng lo, y thuật tiến tiến lắm, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928377/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.