Dịch gia. “ Nghịch tử, đứa trẻ Tiểu Liên theo con bao lâu nay, nay muốn hủy hôn là hủy, lúc đồng ý tại sao không nghĩ đến bây giờ.” Mẹ Dịch Phàm đập cốc nước trên bàn, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, lửa trong người không cách nào dập tắt. Bà cố chia rẽ Dịch Phàm cùng Doãn Ái bao lâu nay, khi con trai ở Mỹ cũng đem thông tin về Doãn Ái bịt chặt, không ngờ mới về nước được mấy ngày đã thành ra như vậy. “ Năm đó là mẹ ép con, nếu con đồng ý ra nước ngoài và hứa hôn với Hạ Tiểu Liên mẹ mới để yên cho Doãn Ái, bây giờ con không nghe mẹ nữa, con không yêu cô ta.” Một bên mặt của Dịch Phàm nóng xót, tay bà Dịch run run, bắt đầu ngồi thụp xuống khóc. “ Nếu không phải ta giấu cho con, sự nghiệp của con sẽ thăng tiến thế này sao?” Trong chuyện này, Doãn Ái mới là người chịu thiệt, nhưng Dịch gia bưng bít rất tốt, thảm đỏ đã lót cho con trai, không thể để đứa con gái nghèo nàn đó ảnh hưởng. “ Mẹ, sau khi con đi…có phải mẹ không giữ lời hứa, mẹ làm gì cô ấy rồi đúng không?” Dịch Phàm tức giận chất vấn, ánh mắt anh nổi tia máu, Hạ Tiểu Liên đứng bên cạnh cũng run rẩy, lần đầu tiên thấy anh đáng sợ như vậy. “ Anh, bá mẫu sao có thể làm gì chứ, anh vì một người nhơ nhuốc mà cãi lại gia đình, anh xem vậy được sao?” Hạ Tiểu Liên ôm lấy bà, nước mắt giàn giụa nói thay, trong lòng không ngừng xỉ vả Doãn Ái, nếu đã biến mất từ 3 năm trước, bây giờ quay lại làm gì chứ. " Em im miệng cho anh." Dịch Phàm bỏ đi, cánh cửa gỗ đóng chặt lại tạo ra tiếng ầm lớn, lúc này sắc mặt cô ả mới giãn ra. “ Bác đừng lo, anh ấy chỉ giận quá thôi.” “ Tiểu Liên, làm con thiệt thòi rồi, hay là con…” “ Không bác ơi, con chỉ yêu anh ấy thôi, bác đừng như vậy, con sẽ nói chuyện với anh ấy.” Bà muốn cô tìm hạnh phúc mới, đứa con trai này trước sau như một nhớ về Doãn Ái, hết thuốc chữa rồi. Hạ Tiểu Liên không cam tâm, cô ta khó khăn lắm mới có danh phận này, nhất định sẽ không để Doãn Ái cướp mất, nhất định không. ………. 1 tuần sau. Cơ thể của Lục Tiêu Ngạn hồi phục rất tốt, đi lại cũng hoàn toàn bình thường, thời gian nằm bệnh viện cũng không làm giảm bớt khí thế của anh, khi trở lại còn thêm mấy phần mạnh mẽ. Trở về Lục Bảo Kính, hôm nay chính xác là cuối tuần, cũng là ngày giao dịch định kì của bọn họ. Dù biết Doãn Ái không còn nguyên vẹn nhưng không thể phủ nhận, cơ thể non mịn của cô tối đó khiến anh có chút nhớ nhung, suýt nữa không thể khống chế. Không trong trắng cũng không sao, trước hết anh vẫn sẽ chơi với cô. Hôm nay không có tiết, cô ở kí túc ngủ một giấc rất ngon, khi tỉnh dậy liền thấy dòng tin nhắn trên điện thoại, ánh mắt chán ghét lộ rõ. 3 năm rồi, bao giờ mới có thể trả hết số nợ này đây. “ Tiểu Ái, Dịch gia đó ở Vãn Cảnh làm loạn, anh ta giữ mình ở đây, ép phải đem cậu ra đổi mới cho mình về.” Đầu dây bên kia là tiếng Bạch Nhạc hoảng hốt, cô bị người ta giữ lại, ép phải gọi Doãn Ái đến. Bạch Nhạc rất trượng nghĩa, cô thà liều mạng với đám đó cũng không muốn Doãn Ái có quan hệ gì với Dịch Phàm nhưng anh ta lại bày ra bộ dạng này, cô cũng mủi lòng. Doãn Ái đến nơi, phòng bao đầy mùi rượu, bên trong là bài mà cô rất hay hát khi còn đi học, Dịch Phàm đan hai tay vào mái tóc đèn, vùi mặt xuống trầm tư. “ Bạch Nhạc, không sao chứ?” Cô sốt sắng cho bạn thân, sau đó thở phào nhẹ nhõm vì cô ấy không sao. “ Tên đó muốn gặp cậu quá hóa điên, nếu không phải hắn làm Triệu Khả Khả bẽ mặt, mình còn lâu mới gọi cậu tới.” Cô bạn hất hàm rời đi, trong phòng bao chỉ còn mỗi hai người họ. Doãn Ái chỉ kịp mặc cái áo sơ mi mỏng dài tay cùng quần thun nhẹ, điều hòa ở mức thấp khiến cô hơi lạnh. “ Anh tìm tôi làm gì?” Dịch Phàm ngẩng đầu lên, mắt anh hơi đỏ, Doãn Ái cũng thấy lòng mình nhói lại. Doãn Ái từng thấy anh khóc trong đám tang của ông nội, lúc đó anh chỉ gục vào vai cô, lặng lẽ rơi nước mắt, giống như bây giờ, chàng thiếu niên năm ấy mồn một trước mắt cô. “ Tiểu Ái, năm đó anh bị ép rời đi, anh bị ép phải hứa hôn với Hạ Tiểu Liên, chỉ vậy ba mẹ anh mới để yên cho em….chỉ là anh không ngờ rằng…” Cô sống không tốt, anh đã cho điều tra, sau khi anh đi Doãn Ái sống không tốt. Doãn Ái nghe xong thì ngạc nhiên, sau đó cũng chỉ thở dài. Chuyện xảy ra khi họ còn quá trẻ, anh không anh nghĩ lựa chọn của mình là tốt cho cô, cô cũng không thể trách anh. “ Anh về đi, tôi đã quên rồi, anh đừng nhắc mãi nữa.” Sắc mặt Dịch Phàm thay đổi, bụng cũng bắt đầu đau dữ dội, mồ hôi trên trán rịn ra. Doãn Ái lo lắng chạy lại, mấy chai rượu lăn trên đất, cô hơi day day trán, rốt cuộc là uống bao nhiêu rồi. “ Dịch Phàm, mau tỉnh lại đi, bệnh đau dạ dày của anh tái phát rồi, tôi đỡ anh ra ngoài…” Doãn Ái lay lay người anh, cảm thấy không có kết quả. Đúng lúc đó điện thoại anh ta vang lên, là Hạ Tiểu Liên gọi đến. “ Doãn Ái, có người nói cô ở cùng Dịch Phàm, xem ra tình báo này đúng rồi.” Doãn Ái chưa kịp ấn nút nghe đã bị tiếng nói ở cửa làm cho giật mình. Cô quay người lại, thân ảnh lạnh lùng của Lục Tiêu Ngạn đang dựa vào tường cách âm, ánh mắt sắc nhọn quét qua cô. Nhất thời, Doãn Ái không nói được gì, lời đến cổ họng lại nghẹn xuống. “ Câm rồi sao, lúc ở trên giường cũng không thấy cô im lặng thế.” Anh ta cố tình nói sai sự thật, mục đích chính là để Dịch Phàm nghe thấy. Quả nhiên có tác dụng, Dịch Phàm đứng dậy, có men say trong người thì chẳng để ai vào mắt, trực tiếp muốn lao lên đánh Lục Tiêu Ngạn. Mà anh thân thủ tốt, đòn này tránh rất dễ, còn đẩy mạnh Dịch Phàm ra phía sau. “ Lục Tiêu Ngạn, muốn chơi thì nên tìm người khác, Doãn Ái là người phụ nữ của tôi, cả Tam Châu này đều biết, anh không muốn mang tiếng đúng chứ?” Lục Tiêu Ngạn nhếch mép, chân dài sải bước đến kéo Doãn Ái lại. “ Tiểu Ái, nói xem, em sẽ theo hắn ta sao?” Anh ta cố tình hôn Doãn Ái trước mặt Dịch Phàm, hung bạo cắn vào môi cô như cảnh cáo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]