Chương trước
Chương sau
- --o0o---
Quốc gia không thể có một ngày vô chủ, cho dù thời gian Tiên hoàng bệnh nặng đến băng hà quá mức ngắn ngủi, thì việc Tân Hoàng đăng cơ không thể vì thời gian không đủ mà cố gắng kéo dài.
Mọi người ở Lễ Bộ đẩy nhanh tốc độ không kể ngày đêm, Thái tử trẻ tuổi Yên Tần rất nhanh đã phải không trâu bắt chó đi cày, à không, là vinh đăng bảo toạ.
Ở kiếp đầu tiên, Yên Tần đúng là một người cẩu thả. Vì chưa từng trải qua một lễ mừng long trọng như vậy cho nên lúc đại điển đăng cơ diễn ra, y vừa kinh hãi vừa khẩn trương hồi hộp, thời điểm dẫm lên bậc thang còn bước hụt suýt ngã, để lại cho văn võ bá quan một ấn tượng xấu là tuổi trẻ hấp tấp chưa trải sự đời.
Kiếp trước tuy rằng y đã không còn sợ hãi nhưng lại bước qua con đường trở thành Vua như thể đang phải nằm gai nếm mật, ngấm ngầm chịu đựng, đặc biệt là biểu hiện vô cùng khẩn trương. Nhưng cả hai kiếp đều không có kết cục tốt đẹp, cho nên kiếp này y quyết định không bước đi trên đường như những lần trước nữa, lần này là ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, lúc nào cần bước sẽ bước, cần vặn eo liền sẽ vặn eo.
Lúc này đang là phần đội cái mũ miện nặng trĩu của vua lên đầu Yên Tần. Y biểu hiện vô cùng phù hợp, xem ở trong mắt mọi người, vị Thiên tử thiếu niên này ngược lại có phần phong độ của Tiên hoàng.
Mặc dù Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, nhưng đây là đại điển đăng cơ, người duy nhất được đi qua tất cả những bậc thềm tới chiếc ghế lấp lánh ánh vàng kia, chỉ có thể là Hoàng đế.
Yên Tần bước đi dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người, mỗi bước đều ổn định vững chắc. Lão bộc Thường Tiếu đứng ở trên đỉnh bậc thang nhìn xuống, cảm thấy dáng người Thái tử điện hạ hôm nay đặc biệt mạnh mẽ đẹp đẽ vô cùng.
Thường Tiếu đã tịnh thân vào cung từ nhỏ, Yên Tần là đại hài tử duy nhất hắn chăm từ còn tấm bé, nhìn thấy y đăng cơ, trong lòng hắn thập phần cảm động vui mừng, có chút nhịn không được muốn lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt. Bất quá hắn vẫn là cứng rắn nhịn xuống tia xúc động này, một ngày đại hỷ như vậy, nếu hắn thật sự rơi lệ thì cũng quá không thích hợp rồi.
Thiên tử Đại Yên đăng cơ, Hoàng đế phải đi một trăm bước thiên giai, văn võ bá quan cùng nội hoạn quan phân biệt dựa theo phẩm cấp mà đứng ở mấy bậc thiên giai cuối.
Yên Vu Ca là Nhiếp chính vương dưới một người trên vạn người, lẻ loi một mình đứng ở bậc thang thứ mười đếm ngược từ dưới lên, còn các Nguyên lão Tể tướng đã qua ba đời vua cùng với các quan to nhất phẩm khác thì đều đứng ở vị trí thứ bảy đếm ngược từ dưới lên. Sự đối lập rõ ràng này càng làm nổi bật cách biệt địa vị với Nhiếp chính vương.
Hơn nữa hắn còn có thành tựu trảm vạn người ở trên chiến trường, kẻ địch nghe tiếng Tu La Mặt Ngọc đã sợ mất mật. Yên Vu Ca đứng một mình ở nơi đó, cũng đã đủ vượt trội hơn cả thiên quân vạn mã.
Lần thứ ba đi trên bậc thang, Yên Tần bước qua nội hoạn quan, bước qua văn võ bá quan, bước qua một vài hoàng thân quốc thích. Thời điểm y bước đến bậc thang thứ mười, ngực càng ưỡn mạnh hơn, cằm càng hất lên cao, như thể đang thị uy, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi qua trước mặt Nhiếp chính vương.
Lần này y nghĩ kĩ rồi, mình dù sao cũng là Hoàng đế, uất ức như vậy làm gì, cứ uất ức mãi cũng chẳng có gì tốt, còn không bằng ngang ngược một chút, dù gì đối với Nhiếp chính vương mà nói kẻ vô dụng cùng với đầu óc đơn giản đều không được cấu thành uy hiếp. Mà chỉ cần không cấu thành uy hiếp, cũng không chạm đến giới hạn của hắn thì vị trí Hoàng đế mà y ngồi chắc chắn sẽ không bị thay đổi.
Suy nghĩ trong lòng Thiên tử thiếu niên thế nào Nhiếp chính vương không biết, hắn chỉ cảm thấy hôm nay tiểu Hoàng đế kia sao mà kiêu căng ngạo mạn, thoạt nhìn có hơi giống với con vật nhỏ nào đó.
Chờ Hoàng đế đi được cách một đoạn ngắn rồi, Yên Vu Ca mới khép mở môi mỏng đẹp đẽ của mình, tặng vị hôm qua là Thái tử hôm nay là Tân đế hai chữ rất là châm chọc: "Gà chọi."
Cũng may giọng hắn không lớn, mà Yên Tần lại đang vô cùng tập trung nên không có nghe được hắn nói cái gì. Bằng không, y nhất định sẽ bị chọc giận tới mức lộn trở lại, dùng sắt đúc thành nắm đấm nhỏ nện vào ngực tên Nhiếp chính vương khốn kiếp này. Y đây phải gọi là chân long xuất thế, phượng hoàng vỗ cánh, mắt mù bảo y là gà chọi thì xứng đáng đi chết đi!
Được rồi, kể cả có biết thật đi nữa, Hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi tám phần cũng chỉ dám dùng ý niệm ở trong lòng lén lút đấm hắn, ngực Nhiếp chính vương cứng lắm, có dùng búa nện thì vẫn rất là mệt.
Sau khi Tân Đế ngồi vào ngôi vị Hoàng đế, toàn thể văn võ bá quan đồng loạt khom lưng cúi đầu, cao giọng hô to: "Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nhiếp chính vương luôn luôn dính liền với cao ngạo cũng thấp hèn cúi cái đầu cao quý của hắn xuống, nhìn như là thiệt tình thật lòng cúi đầu xưng thần với Thiên tử nhỏ tuổi.
Yên Tần và mọi người ở đây đều rất rõ ràng, lúc này Nhiếp chính vương cúi đầu, bất quá là để tránh cho văn nhân thiên hạ khẩu tru bút phạt(*) thôi. Hiện tại trong mắt Yên Vu Ca, căn bản là không có vị trí cho người Quân vương nhỏ tuổi vô dụng này.
(*)Khẩu tru bút phạt: dùng văn chương để lên án tội trạng.
Nhưng mà cho dù là như thế, ở chỗ cao nhìn mọi người quỳ lạy, kẻ thù ba kiếp cúi đầu, trong lòng Yên Tần vẫn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác sung sướng. Sau một lát yên lặng, y mới dùng giọng nói đã được lược bớt phần trẻ con của mình và thêm mười phần vững chắc hô: "Các khanh bình thân."
Là con người thì đều có thể nghe ra trong giọng nói của Hoàng đế lúc này không kiềm chế được sự vui sướng. Phải biết rằng Tiên hoàng vừa mới qua đời, cho dù là được bước lên ngôi vị Hoàng đế cũng không nên vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy, huống chi còn chưa kể đến cái ngôi vị Hoàng đế này tiểu Hoàng đế có thể ngồi được lâu dài hay không.
Rốt cuộc y vẫn chỉ là một đứa trẻ, vui buồn đều lộ hết ra mặt ngoài, các triều thần phía dưới nghĩ như vậy, đối với Thiên tử thiếu niên không đáng tin cậy này lại tăng thêm một đường lui cho mình.
Sau đại điển đăng cơ, Thiên tử Yên Tần lập tức muốn dọn đến chỗ ở của Hoàng đế, hơn nữa còn muốn sớm bắt đầu vào triều và phê duyệt tấu chương.
Giống với hai đời trước, vì vừa mới lên ngôi cho nên các triều thần cũng không quá xem trọng Hoàng đế là y, coi như y có nêu ý kiến của mình, được các triều thần hùa theo không ngớt, chỉ cần Nhiếp chính vương không đồng ý thì cũng chẳng thể thi hành xuống được.
Yên Tần rất rõ ràng điểm này, nên vừa lâm triều, y liền biến thành một người câm nhút nhát, nhìn các triều thần ầm ĩ tới lui, nước bọt văng tung tóe. Nếu như các triều thần nói xong cần y phát biểu ý kiến, y sẽ lập tức quay đầu hướng về phía Nhiếp chính vương đang ngồi bên cạnh, hỏi: "Nhiếp chính vương thúc thấy thế nào?"
Vương vị Nhiếp chính vương này là do Tiên hoàng lúc còn sống phong cho hắn, vai vế cũng thuộc vào cùng một lứa với phụ thân y. Cho dù hắn chỉ lớn hơn y có mười tuổi, nhưng vẫn là đảm đương được một tiếng vương thúc này của y.
Trước kia y không bao giờ gọi đối phương thân thiết như vậy, bởi vì cứ có cảm giác bị người ta chiếm lời. Nhưng nay Yên Tần lại gọi đến trôi chảy vô cùng: Chỉ cần y gọi hắn một tiếng vương thúc, là sẽ lập tức nhớ tới đối phương lớn hơn tận mười tuổi so với mình, một lão già lớn hơn y mười tuổi, chắc chắn sẽ chết trước y. Tưởng tượng như vậy chẳng phải sướng muốn chết sao.
Nhiếp chính vương trẻ tuổi đầy hứa hẹn không biết bản thân đã bị người ta coi thành lão già, hắn chỉ biết nghe theo lời mà phát biểu ý kiến của mình.
Bản thân hắn có tướng mạo đặc biệt tuấn tú hơn người, tính toán cẩn thận ra cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Nhưng bởi vì mười sáu tuổi đã ở trên chiến trường giết địch, dưới kiếm là vong hồn vô số, hắn không giống như một con người, mà càng giống với quỷ Tu La đến từ Địa ngục hơn. Cho dù hắn không mặc bộ giáp lạnh lẽo kia, nhưng vẫn mang theo hơi thở chứa vài phần lạnh lẽo chết chóc.
Mỗi lần vào lúc Yên Tần nói chuyện, các triều thần luôn luôn cãi vã ầm ĩ, nhưng chỉ cần Nhiếp chính vương lên tiếng, đám người bảo thủ đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai cũng sẽ lập tức im như gà.
Cảnh tượng như vậy đã xảy ra rất nhiều lần ở kiếp trước và kiếp trước nữa, Yên Tần quen rồi. Hiện tại, Yên Tần trái lại không còn tức ngực quá nhiều, cũng chỉ là cảm thấy đổi thành ai ngồi lên vị trí của mình đều sẽ thấy uất ức thôi. Cho nên kiếp thứ nhất mình uất ức tới chết, tuyệt đối không phải là bởi vì sợ hắn!
Sau khi bãi triều, cái vị Yên Tần mới nhậm chức Hoàng đế này đã muốn tới Ngự Thư Phòng lấp lánh ánh vàng, rộng rãi thoáng đãng để phê duyệt tấu chương.
Theo lý mà nói, đối với việc có thể tự mình xử lý chính vụ, Tân hoàng trẻ tuổi hẳn là phải cảm thấy thật phấn chấn; nhưng nhìn một chồng tấu chương trên bàn, y lại tỏ ra thiếu hụt hứng thú. Trái với y, Thường Tiếu, người được Tân hoàng bổ nhiệm lên chức Chưởng quản Thái giám, lại trông có vẻ hăng hái hơn rất nhiều so với người làm chủ tử này.
Thường Tiếu lập tức được thăng vọt ba cấp, lúc này đã không còn nhớ rõ khi trước từng bị chủ tử phạt. Song hắn vẫn hiểu rõ, Yên Tần là chủ tử của hắn, tiểu Hoàng đế mà không có được một ngày lành, vậy hắn sẽ chẳng khá hơn là bao. So với một chủ tử lười nhác không có tinh thần tiến thủ, hắn càng hy vọng Yên Tần là một người biết chăm lo việc nước.
Nhìn chằm chằm Thiên tử trẻ tuổi như con cá mặn(*) nằm bò ra bàn một hồi lâu, Thường Tiếu run run phất trần gác trên cánh tay, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, tấu sớ còn nhiều như vậy, nếu người không phê duyệt ngay, e là việc học buổi tối mà Văn Thái phó bố trí sẽ không thể hoàn thành được."
(*)Cá mặn: chỉ những người lười biếng, không có hoài bão hay ước mơ và mong muốn một cuộc sống bình đạm qua ngày.
Văn Thái phó trong miệng Thường Tiếu là Thái phó Thái tử mà Tiên hoàng lúc còn sống đã an bài cho y, ông là một người bảo thủ có học thức uyên bác. Nhưng chính vì ông bảo thủ lại còn thẳng thắn, nên dù là ở kiếp đầu hay kiếp trước, ông đều kiên định theo phái bảo hoàng(*),thậm chí còn từng vì y mà lớn tiếng mắng Nhiếp chính vương là loạn thần tặc tử.
(*)Bảo hoàng: những người ủng hộ vua, bảo vệ chế độ quân chủ hiện tại.
Yên Tần vẫn luôn rất kính trọng vị Thái phó già này, nhớ tới ông cụ vẫn còn ở trên đời, y vội vàng cá chép lộn mình một cái, ngồi ngay ngắn lên. Nhưng mà nhìn đống tấu chương này, y thật sự chẳng thể nhấc nổi hứng thú: "Thường Tiếu, ngươi đọc đi, đọc xong thì cô phê."
Thường Tiếu lắp bắp nói: "Bệ Hạ, cái này e là không hợp lẽ."
Yên Tần lạnh mặt: "Chẳng có gì là không hợp lẽ cả, cô bảo ngươi đọc thì ngươi đọc, lần trước ngươi còn ăn chưa đủ đau sao!"
Thường Tiếu đúng là đối xử với y rất tốt, nhưng lại được y buông thả đến mức có chút không phân rõ trật tự tôn ti. Đặt ở trong mắt các cung nhân khác, vị Hoàng đế này sẽ khiến người ta cảm thấy y là một tên giỏi bắt nạt. Y thà làm một bạo quân ẩm ương khác người còn hơn là làm một Hoàng đế bất lực, là cục bột mềm mà ai cũng có thể bắt nạt được.
Thường Tiếu vì tiếp thu uy nghiêm của Thiên tử nên cũng không dám phản bác lại, hắn mở ra từng tờ sớ để đọc cho Hoàng đế nghe.
"Thưa bệ hạ, thần là Trương Tỉ, mèo mà con gái thần nuôi tự dưng bị chó nuôi của Vương Trạch Vương bên Hàn lâm viện cắn mất hai nhúm lông… cầu Thánh thượng xét xử, Hộ bộ Thị lang Trương Tỉ…"
Thường Tiếu đang đọc thì nhăn mày, vị đại nhân tên Trương Tỉ này sao lại giống như cô vợ nhỏ vậy, mèo trong viện nhà mình cắn nhau với chó nhà người ta, rồi tôi tớ hai phủ đánh nhau mà cũng phải viết tấu chương.
Hắn đọc xong một tờ, Yên Tần liền phê "đã duyệt" ở mặt trên, sau đó để Thường Tiếu đóng ấn ngọc tỷ và ấn riêng của bản thân Hoàng đế.
Có lẽ chỉ là do mình chọn không tốt, Thường Tiếu vực dậy tinh thần, dùng tình cảm dạt dào để đọc tờ tiếp theo. Kết quả, hắn càng đọc càng giận, đây toàn là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, không hề có lấy một tờ liên quan đến đại kế dân sinh. Thực hiển nhiên, Nhiếp chính vương đã giữ lại toàn bộ những tấu chương quan trọng. Bề ngoài Nhiếp chính vương chịu ủy quyền của Hoàng đế, trao trả lại cho Tân hoàng rất nhiều tấu sớ để người phê duyệt, nhưng trên thực tế, những tờ sớ kia chỉ toàn là những thứ đồ chơi, phế phẩm vô tác dụng.
Thường Tiếu vì chủ tử nín nhịn đến mức bốc lửa trong lòng, chính hắn còn thấy tức giận như vậy, huống chi là bản thân Hoàng đế. Thường Tiếu vội vàng nhìn về phía Yên Tần, lại phát hiện, người sau bình tĩnh hơn rất nhiều so với hắn tưởng.
Thật ra ở kiếp thứ nhất, Yên Tần xác thực đã bị dội cho một chậu nước lạnh lên đầu. Nhưng giờ y đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ sớm, nên cũng không còn cảm thấy cái gì.
Thấy thanh âm đọc dừng lại, giọng nói khó chịu của Yên Tần truyền tới: "Nhìn cô làm gì, đọc tiếp đi thôi, cô còn phải đi lên lớp của Văn Thái phó."
Thường Tiếu tiếp tục đọc, những đã không còn kích động và nhiệt tình như lúc ban đầu.
Thời điểm đọc đến tờ thứ ba đếm ngược từ dưới lên, Yên Tần đã buồn chán đến mức hơi lơ mơ buồn ngủ. Tuy nhiên, khi nghe được một câu nọ, y lại lập tức tỉnh táo trở lại: "Thường Tiếu, ngươi đọc lại cái tờ sớ vừa rồi cho cô!"
Mắt Thường Tiếu nhìn vào tờ sớ, đây là lời kháng án của Lý đại nhân về việc nhi tử nhà Cung đại nhân trêu ghẹo nhi nữ nhà hắn ở trên phố, rồi bị gia đinh nhà hắn đập cho một trận tơi bời. Sau đó, hai nhà đã làm ầm ĩ lên đến tận chỗ Kinh triệu doãn(*).
(*)Kinh triệu doãn: chức vụ được đặt ra từ thời Tần giữ nhiệm vụ quản lý hành chánh và trị an ở kinh đô. Về sau, tất cả những vị trưởng quan quản trị hành chánh và trị an ở thủ đô đều được gọi là Kinh Triệu Doãn. Người Việt thường gọi chức vụ này bằng Đô Trưởng. Tiết Kinh Triệu Doãn là ông Đô Trưởng họ Tiết. (Phapthihoi.org)
Vẫn là chút chuyện vặt vãnh, cũng không có gì là quá hiếm lạ. Nhưng nếu bệ hạ đã căn dặn, hắn vẫn sẽ cất giọng thật to đọc lên: "Con thứ của Công bộ Thị lang Cung Uớc trông thấy con gái thần xinh đẹp, thấy sắc nổi tâm tư…"
Đoạn về sau Yên Tần đã không còn chú ý nghe nữa, y chỉ nhớ kỹ hai chỗ "xinh đẹp" và "thấy sắc nổi tâm tư". Kiếp trước, y đều đối phó với Nhiếp chính vương bằng dương mưu(¹) cứng rắn kháng cự, muốn dùng vũ lực để đàn áp và thích khách để ám sát hắn. Lúc ấy hoàn toàn là có vận phân chó(²) nên mới có thể thành công giết chết Nhiếp chính vương.
(¹)Dương mưu: Trái ngược với âm mưu, là những mưu kế để lộ ra ngoài ánh sáng hoặc có cho người khác biết.
(²)Vận phân chó (châm biếm): chỉ số may mắn, cái may mắn này không được dự báo trước, đột nhiên đến mà không báo trước.
Chỉ là kiếp này không giống vậy, y muốn Nhiếp chính vương chết sớm một chút, nhưng lại không thể chết quá sớm được. Mặc dù Nhiếp chính vương lớn hơn y mười tuổi, nhưng vạn nhất thân thể tên kia đúng là cường tráng bất tử thì biết phải làm sao bây giờ. Cho nên nếu muốn giết chết Nhiếp chính vương được thuận lợi, y nhất định phải có biện pháp đào rỗng thân thể tên đó.
Tửu sắc tài khí, đoạn trường độc, gây mầm hoạ. Yên Vu Ca lại không rượu chè, cũng chẳng thiếu tiền, thứ duy nhất có thể đào rỗng được thân thể tên đó chỉ có thể là một chữ "sắc".
Dù sao thì Nhiếp chính vương cũng đang không có thê tử, mà cái ngôi vị Hoàng đế này của y lại hoàn toàn có thể lấy cờ hiệu quan tâm thần tử để làm được rất nhiều chuyện, âu vẫn là một kiểu khiến cho người ta vô phương cự tuyệt. Yên Tần mạnh mẽ đập lên bàn vua một cái, y phải đưa mỹ nữ cho Nhiếp chính vương, thật nhiều thật nhiều mỹ nữ! Hàng đêm sênh ca, không sợ hắn không chết được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.