Chương trước
Chương sau
- --o0o---
"Bệ hạ ơi là bệ hạ, người đi rồi thần thiếp phải làm sao bây giờ?!" Tiếng khóc của nữ tử vang lên liên tiếp bên tai Yên Tần, âm thanh của các nàng nhỏ nhưng lại the thé, chói tai đến mức cơ hồ có thể đâm thủng màng nhĩ y.
Khóc cái gì mà khóc, kêu vang như vậy người chết cũng có thể bị các nàng gọi tới sống lại đó. Yên Tần bị ồn ào tới mức đau cả đầu, vẻ mặt lập tức trở nên đen xì.
Y rốt cuộc cũng đã làm Đế vương hai đời, khí thế đột nhiên uy nghiêm lên vẫn tương đối có thể khiến lòng người kinh sợ. Ngay lúc y sầm mặt xuống, xung quanh tức thì trở nên yên tĩnh.
Lúc này Yên Tần mới hơi thả lỏng nét mặt, mặc dù đầu óc vẫn cứ có phần mơ hồ ngu ngơ, nhưng trực giác nhạy bén hơn cả dã thú đã giúp y mau chóng phát hiện xung quanh không đúng lắm. Y đường đường là thiên tử Đại Yên, kẻ nào lại có can đảm dám để y quỳ trên mặt đất, cho dù dưới hai đầu gối đã lót đệm hương bồ cũng không được.
Với lại cảnh vật chung quanh mặc dù thân thuộc, nhưng lúc những cung nhân mặc cung phục(*) đó lén lút liếc mắt nhìn y, ánh mắt họ lại lộ ra vài phần cổ quái.
(*)Cung phục: Trang phục trong cung.
Lúc sau, khi nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc, y giật mình một cái, tựa như có một đạo thiên lôi đánh thẳng xuống đỉnh đầu y, lập tức lôi y ra từ trong trạng thái ngu ngơ, người cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Thiếu niên mặc một thân bạch y hơi hơi cúi thấp đầu xuống, ở nơi người ngoài không nhìn thấy y nhanh chóng điều chỉnh nét mặt của mình một chút, bày ra một gương mặt bi thương mười phần mới ngẩng đầu lên, không một tiếng động đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này rõ ràng là khi phụ hoàng của y mới qua đời cách đây không lâu, đám mẫu phi có chức vị thấp đang khóc tang một ngày trước quan tài của Hoàng đế. Quả nhiên, y lại trở về rồi!
Sau khi nhóm cung phi khóc lóc cực kỳ bi thương một hồi lâu, giọng nói lành lạnh mà Yên Tần cực kỳ quen thuộc mới vang lên: "Được rồi, mau đưa chư vị nương nương ra ngoài đi, không lại trì hoãn giờ lành vào hoàng lăng của Tiên hoàng."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, những cung phi trẻ tuổi xinh đẹp lại càng khóc lợi hại hơn. Không có cách nào khác, Tiên hoàng là một kẻ nhẫn tâm, chỉ bởi vì các nàng không sinh hạ được con nối dõi, lão Hoàng đế đã chết này còn muốn kéo theo các nàng đi chôn cùng.
Lời nam tử vừa mới nói tương đương với việc lão Diêm Vương phái Hắc Bạch Vô Thường tới hộ tống linh hồn các nàng đi. Chính mình lập tức sắp phải hương tiêu ngọc vẫn(*),các nàng có thể không khóc đến lợi hại sao?
(*) Hương tiêu ngọc vẫn: Chỉ người con gái đẹp nhưng đoản mệnh.
Thanh âm vừa nói hiển nhiên rất có phân lượng, hắn vừa dứt lời lập tức đã có cung nhân tay chân nhanh nhẹn tiến lên vây người, dùng vải bố mềm chắn lại một vài cung phi còn muốn giãy dụa. Sau đó, bọn chúng không hề thương hương tiếc ngọc, thô bạo kéo những nữ tử yếu đuối này xuống.
Không còn âm thanh khóc tang, xung quanh liền an tĩnh lại trong nháy mắt, Yên Tần cũng đã quỳ ở trước quan tài phụ hoàng một thời gian không ngắn. Thời điểm các cung nhân đang động thủ, y lập tức kịp thời đứng lên, mượn quần áo to rộng để che lấp, cử động tay chân của mình với biên độ nhỏ.
Lần này đã là lần thứ ba y nhìn đám cung phi nhan sắc như đoá hoa tươi bị kéo đi chịu chết, thấy động tác các cung nhân đó quá thô bạo, y giống như hai lần trước nói: "Các nàng dù gì cũng từng là cung phi của phụ hoàng."
Chỉ huy cung nhân động thủ là Đại thái giám Lý Đức Phúc, gã lôi kéo y giải thích bằng chất giọng so với nữ tử còn the thé hơn: "Điện hạ tâm địa Bồ Tát, chỉ là Tiên hoàng đã đi khá lâu rồi nhưng vẫn còn chờ chư vị nương nương bồi người cùng nhau vào hoàng lăng. Người yên tâm, bệ hạ cũng không cam lòng để cho các nàng chịu khổ, sớm đã vì các nương nương mà chuẩn bị tốt Hồng Nhan Tiếu, tác dụng chính xác chỉ trong nháy mắt."
Hồng Nhan Tiếu trong miệng Lý Đức Phúc là một loại kịch độc, có khả năng làm cho người ta ở trong ảo giác chết đi vẫn cười, vốn thường lấy ra để ban cho cung phi phạm vào đại tội. Hiện tại nó được dùng để mang theo đám cung phi đẹp đẽ này đi bồi Tiên hoàng, một là có thể giảm bớt thống khổ khi chết, hai là bởi vì sinh thời Tiên hoàng thích xem người cười, tự nhiên sẽ không hy vọng người chôn cùng mình mang vẻ mặt hoảng sợ oán giận.
Giống với trong ký ức của y, đối phương mang chỗ dựa là Tiên hoàng ra, ngay cả lời nói cũng giống như đúc với hai đời trước. Thái tử trẻ tuổi sắp đăng cơ thở dài ở trong lòng, xoay người sang chỗ khác, không còn đối diện với ánh mắt vừa chợt sáng lên đã u ám trở lại của những nữ tử tội nghiệp đó.
Ban cho những nữ tử này được chôn cùng là ý chỉ vớ vẩn của phụ hoàng y, tuy rằng y là tân đế tương lai nhưng hiện giờ còn chưa đăng cơ, mà cho dù đã đăng cơ thì cũng còn có vị Nhiếp chính vương chức cao quyền trọng đè nặng ở trên đỉnh đầu. Y cũng không thể tùy ý làm bậy, để cho còn chưa lên ngôi đã bị chụp cái mũ bất hiếu.
Vốn y đang đối diện với các cung phi, giờ quay đầu lại, liền đối diện với nam tử ra lệnh lúc đầu kia.
Sự tình ở đời trước cùng đời trước nữa cách hiện tại còn rất xa, đột nhiên thấy lại bộ dáng trẻ tuổi của gia hoả Yên Vu Ca này, Yên Tần vẫn còn vài phần không quá thích ứng được.
Nhưng dù cho đối phương trở nên trẻ trung tuấn mỹ hơn so với trong trí nhớ của y, thì cái loại cảm giác áp bách âm trầm vẫn không thay đổi chút nào, nhìn bao lần vẫn thấy ghét.
Lần thứ hai trùng sinh trở về, Yên Tần thầm ghét bỏ đối phương ở trong lòng, biểu cảm trên mặt vốn bởi vì bị kéo căng hết cỡ trong thời gian dài nên giờ đã có chút cứng nhắc, rồi lại bởi vì ghét bỏ nồng đậm nên ngược lại có vẻ càng thêm sống động.
Yên Vu Ca đứng đối diện Yên Tần đương nhiên đã phát hiện Thái tử trẻ tuổi có vẻ là lạ. Trong ấn tượng của hắn về Thái tử, mặc dù đầu óc miễn cưỡng không tính là ngu, nhưng lúc nóng nảy lại không giấu được nỗi lòng của mình, những lúc nhìn hắn cũng không biết đường thu liễm sự chán ghét ngay lập tức, có thể nói là một thằng ngốc hống hách kiêu ngạo.
Nhưng chính là tại lúc vừa, khi Thái tử quỳ gối ở nơi đó, khí chất cả người y đã biến hoá rất nhiều. Chờ tới thời điểm Thái tử mở miệng nói chuyện, cái loại cảm giác nóng nảy đó cũng biến mất không thấy, y không còn giống như một người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột, mà lại có điểm giống với Tiên hoàng vừa mới chết không bao lâu.
Nhưng chờ tới lúc mặt Yên Tần hướng về phía hắn, hoài nghi về điểm này ở trong lòng hắn cũng tiêu tán đến không còn một mảnh. Trên mặt Thái tử trẻ tuổi không giấu nổi nửa điểm chán ghét đối với hắn, nhìn kiểu gì cũng không giống loại người tâm cơ thâm trầm.
Dù sao y cũng vừa mới mất thân cha, gặp phải biến cố lớn như vậy, tâm thái có điểm biến hoá cũng là bình thường. Hắn cong cong khoé môi, trong mắt lược đi vài phần châm chọc mới nói: "Điện hạ đã vất vả nhiều ngày, vẫn thỉnh người nghỉ ngơi cho tốt, không lầm thì ba ngày sau là đại điển đăng cơ."
Lời này nghe quan tâm Thái tử trẻ tuổi biết bao, nhưng phối hợp với cái giọng điệu lạnh nhạt đến mức có thể rơi ra cả mảnh băng kia, hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy được nửa điểm quan tâm chỗ nào, mà lại có mùi vị nhìn từ trên cao xuống ra lệnh hơn.
Đúng là giống y hệt với kẻ đáng ghét thiếu đánh trong trí nhớ, cái tên gia hoả mạo phạm long uy này dù có bị thiên đao vạn quả cũng không khiến người ta cảm thấy thương tiếc cho hắn nổi, Yên Tần căm giận nghĩ, trên mặt mình lúc này hẳn là đang lộ ra vẻ mặt nhẫn nhục phụ trọng(*),y nghiến răng nghiến lợi đáp lại: "Đã biết, cô cũng thỉnh Nhiếp chính vương thúc ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt thân thể của mình!"
(*) Nhẫn nhục phụ trọng: Vì trọng trách mà chịu đựng khuất nhục.
Lời này của y quả thực là gằn từng chữ từng chữ một từ trong kẽ răng ra, giống như đang thẳng thừng tỏ vẻ không vui đối với thanh niên tuấn mỹ trước mặt.
Do các cung phi khóc lóc không ngừng đã bị kéo đi rồi nên lúc này, trong cung điện thật yên tĩnh đến mức tiếng kim thêu rơi cũng có thể nghe thấy, mà Yên Tần cũng tự nhiên nghe được có tiếng cung nhân hít vào một hơi.
Ngoài trừ hít khí lạnh thì còn có cả những ánh mắt nôn nóng, lo lắng và thương hại ngưng tự ở chỗ Thái tử trẻ tuổi, trên người Hoàng đế tương lai. Thực hiển nhiên, bọn họ không phải là lo lắng cho Nhiếp chính vương vì hắn dĩ hạ phạm thượng(*),mà là ngược lại lo cho cái mạng nhỏ này của Thái tử y khi dám làm cho Nhiếp chính vương không cao hứng.
(*) Dĩ hạ phạm thượng: người có địa vị thấp mạo phạm người có địa vị cao hơn.
Dù rằng đã sống đến ba đời nhưng Yên Tần vẫn vì cảnh tượng như vậy mà cảm thấy tức cái lồng ngực.
Rốt cuộc thì vẫn còn ở trên linh đường của Tiên hoàng, Nhiếp chính vương cũng không có ý định so đo với Thái tử trẻ tuổi. Hắn chỉ nhẹ nhàng liếc mắt tới chỗ Yên Tần một cái, rất nhanh đã có âm thanh cung kính tiễn đưa Nhiếp chính vương rời khỏi cung điện mang đồ tang trắng xoá này.
Chờ Nhiếp chính vương cùng với đám tay sai của hắn đi hẳn, một thái giám trung niên trời sinh mặt cười mới tiến đến bên người Yên Tần, thấp giọng nói: "Điện hạ quá xúc động."
Thái giám này là trợ thủ lớn nhất của Yên Tần tên Thường Tiếu, từ nhỏ đã bên y chăm y lớn, xem như là người cực kỳ thân cận với Yên Tần, dù cho ở bất kỳ đời nào, Thường Tiếu đều đối xử với y rất tốt. Đời trước, thời điểm y khiến Đại Yên nước mất nhà tan, cũng là Thường Tiếu che ở trước người y, thay y chắn một đao. Mặc dù cuối cùng chính mình vẫn phải chết, nhưng đối với phần ân huệ tốt đẹp này của đối phương, Yên Tần vẫn luôn ghi nhớ.
Trong lòng y có chút chua xót khổ sở nhưng ngoài mặt lại phải bày ra vẻ tức giận, dương cao giọng lên: "Thường Tiếu, lời này của ngươi là có ý gì, cô làm Thái tử, sao phải cúi đầu trước một Vương gia!"
Sau khi phát tiết toàn bộ nóng nảy xong, y lệnh cho Thường Tiếu quỳ ở bên ngoài thiên điện, quỳ đủ một canh giờ mới cho đứng lên.
Trong cung có nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, Yên Tần không trở về Đông Cung Thái Tử của mình vội. Việc y phát tiết nóng nảy như thế nào, rồi còn nói những lời này đó với Thường Tiếu, tất cả đều không rơi xuống đất một chữ mà truyền tới tai Nhiếp chính vương.
Sau khi người nọ nghe xong, chỉ cho Yên Tần một lời bình vô cùng ngắn gọn đơn giản rõ ràng: "Ngu xuẩn."
Cung nhân quỳ trên mặt đất hồi báo cho hắn cúi đầu, không dám phụ hoạ ngôn luận của Nhiếp chính vương.
Sau khi mắng xong thiên tử tương lai ngu xuẩn, Yên Vu Ca ngồi trên lưng ngựa vẫn chưa ra khỏi cung ngay, mà vẫy vẫy tay bảo: "Được rồi, tiếp tục trở về theo dõi sát sao cho ta."
Bị người ta chửi là đồ ngu - Yên Tần hắt xì một cái, thừa dịp không ai thấy, y vén màn xe lên, nhìn phong cảnh quen thuộc trước mắt.
Phụ hoàng y qua đời cũng không để cho cung nhân bình thường mang lại chút thay đổi nào. Hành lang gấp khúc điêu long hoạ phượng không bị tổn hại nửa điểm tinh xảo, hoa cỏ hai bên đại lộ vẫn cứ hân hân hướng vinh(*) như cũ. Thời điểm ở trên đường tới Ngự Hoa Viên, những bông hoa muôn hồng nghìn tía càng là bộ dáng đầy vườn xuân sắc, hoàn toàn không vì chủ nhân trước của hoàng thành rộng lớn này đã tiêu vong mà có nửa điểm tiều tụy.
(*)Hân hân hướng vinh: Hân hân: hình tượng cây cỏ sinh trưởng tươi tốt. Vinh: Tươi tốt, nguyên vốn là hình tượng cây cỏ sinh trưởng tươi tốt. Hiện dùng tỉ dụ sự nghiệp phát triển mạnh mẽ, phồn vinh thịnh vượng. (chanhkien.org)
Nhưng những thứ đó cũng chỉ là những vật chết không tim không phổi, ở đời trước khi kẻ xâm lược tấn công vào hoàng thành, chúng đã bị phá hủy đến lợi hại. Vào lúc trước khi y chết, một ngọn lửa hừng hực đã cắn nuốt đi bao đình đài lầu các, nơi nơi đều là ánh lửa, đầy trời đều là máu tươi cung nhân.
Ký ức kiếp trước cùng cảnh tượng trước mắt chồng chéo lên nhau làm đôi mắt y nhìn đến không nhịn được có chút cay cay. Tuy nhiên, giây tiếp theo, y nghĩ tới nơi nơi đều có tai mắt ngầm của Yên Vu Ca, sợ là ngày thứ hai trong cung đã truyền ra tin đồn Thái tử trộm lau nước mắt như đàn bà.
Sắc mặt Thái tử điện hạ cứng đờ, tay run lên kéo mành xuống, che khuất đi khuôn mặt trẻ trung tôn quý của y.
Sau khi Thường Tiếu quỳ ở trên bậc thang ngoài điện đủ một canh giờ, hắn cũng trở về Đông Cung Thái Tử, tiếp tục hầu hạ Yên Tần…
Đợi đến khi chỉ còn hai người bọn họ, Yên Tần mới đưa cho hắn một lọ thuốc trị thương tốt nhất, giọng điệu bình bình nói: "Sao vậy, ngươi đây là đang tủi thân cho cô xem à."
Thường Tiếu gục đầu xuống đáp: "Nô tài không dám". Hắn làm trợ thủ lớn nhất của Yên Tần tới nay, vốn luôn được Thái tử ỷ lại vô cùng. Đây vẫn là lần đầu tiên Yên Tần phạt hắn ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tủi thân, với lại hắn xác thật cũng là vì suy nghĩ cho Yên Tần.
"Ta thấy ngươi không có gì là không dám." Lời này của Yên Tần có nặng, nhưng y lại đem "cô" đổi thành "ta", vẻ mặt thoạt nhìn cũng không giống như là đang tức giận. Thường Tiếu biết chủ tử không nổi nóng, lá gan lại to thêm: "Nô tài cũng là vì suy nghĩ cho điện hạ, qua mấy ngày nữa thôi điện hạ sẽ là bệ hạ, bây giờ đang là thời điểm quan trọng, người hà tất phải đi tìm phiền phức ở chỗ vị kia làm gì. Khi nào có quyền lực trong tay rồi, người hẵng nổi nóng lại cũng không muộn."
Yên Tần thở dài: "Ngươi thì biết cái gì…" Sau khi y lên làm Hoàng đế là tình cảnh như thế nào, không một ai rõ ràng hơn y, một người đã sống ba đời.
Y hồi tưởng lại một chút tình cảnh lúc này của mình. Hoàng thất Đại Yên vẫn luôn ít con nối dõi, phụ hoàng y sống đến hơn bốn mươi tuổi, đến lúc chết dưới gối hắn cũng chỉ có một nhi tử là y. Hơn nữa, bệnh của hắn tới quá nhanh quá mãnh liệt, căn bản là không thể lót đường cho nhi tử nhỏ tuổi này của mình một phát mọc cánh thành tiên.
Mẫu thân y chỉ là một phi tần bình thường, sau lưng không có một chút thế lực không nói, đã thế ngày nàng sinh hạ y cũng chính là ngày nàng mất. Nếu không phải các cung phi khác sinh mấy hoàng tử đều bị chết non, y cũng không có khả năng lên làm Thái tử, thậm chí còn ngồi được đến trên long ỷ.
Hiện tại tuổi mụ của y mới mười bốn, bởi vì năm trước huynh trưởng đã chết nên mới được lên làm Thái tử. Y học cho tới nay liền không phải là một Đế vương có mưu kế, văn không được võ cũng không xong, sao có thể khiến cho lão Hoàng đế cùng đám triều thần yêu nước thương dân yên tâm giao giang sơn xã tắc này vào tay y.
Không muốn bị ngoại thích soán quyền, phụ hoàng đoản mệnh của y lại an bài cho y một Nhiếp chính vương tài giỏi, cân bằng triều chính ngay từ đầu, miễn cho Thái tử trẻ tuổi không có bất luận thế lực nào trong tay bị thế gia đại tộc kiềm chế.
Nhưng ở kiếp đầu tiên của y, Nhiếp chính vương lại nắm chặt quyền lực trong tay không chịu buông, văn võ bá quan cũng chỉ nhìn đến Nhiếp chính vương, trong mắt căn bản không có Hoàng đế là y.
Tuy rằng trí thông minh của Yên Tần không phải quá thấp, nhưng dù đã làm Hoàng đế nhiều năm như vậy mà lại chỉ tổng hợp được một tí xíu ý tưởng ở trong đầu. Kết quả, Nhiếp Chính Vương liền bắt đầu can thiệp vào chuyện y sủng ái cung phi, bắt y cưới rất rất nhiều nữ tử, như thể nếu cung phi nào có thai thì hắn sẽ xử chết luôn tên hoàng đế bù nhìn này.
Mạng nhỏ bị người ta niết ở trong lòng bàn tay, y vẫn còn quá trẻ, vậy mà hơn hai mươi tuổi đã cứng rắn làm mình uất ức tới chết.
Có lẽ liệt tổ liệt tông cảm thấy hậu bối chết vì uất ức như y quá là vô dụng, nên đã trao cho y một cơ hội làm lại từ đầu. Lần này, y đã ẩn nhẫn thành thục hơn rất nhiều, biết tìm cách, thậm chí còn cấu kết với ngoại tộc. Cuối cùng, dưới tình huống thiên thời địa lợi nhân hoà đã thành công dọn được tên Nhiếp chính vương - ngọn núi vẫn luôn đè trên đầu y đi.
Tuy nhiên nhóm ngoại tộc mà y đưa vào lại là một đám sài lang hổ báo. Không còn uy danh sát thần mặt ngọc của Nhiếp chính vương đè nặng ở bên ngoài, quốc gia của y cùng với hoàng cung của y rất nhanh đã bị người ta công phá, trải qua cuộc sống vui vẻ chưa đến mười năm thì rơi vào cảnh nước mất nhà tan.
Không giữ được giang sơn xã tắc do tổ tông lưu lại, còn hại ngàn vạn bách tính trở thành dân mất nước, trong lòng y đương nhiên cực kì hối hận, dù sao cũng đã chết một lần, khi bọn giặc xông tới trước mặt, tâm y ước chừng một cái, sau đó cầm bảo kiếm cắt cổ.
Kết quả y vừa mới chết, mở mắt ra, lại đã trở về rồi!
Chỉ cần Yên Vu Ca làm Nhiếp chính vương một ngày, Hoàng đế y liền không có một ngày được thoải mái. Mặc kệ Yên Vu Ca, chính mình sẽ phải uất ức tới chết. Mà làm gia hoả đáng giận này đi chết, y cùng với giang sơn xã tắc sẽ cùng nhau xong đời.
Liệt tổ liệt tông rốt cuộc muốn y phải làm sao bây giờ, thật là sao không cắt cổ y luôn đi cho rồi!
Nhìn vẻ mặt Yên Tần đột nhiên trở nên tối tăm, quanh người dường như có một luồng hắc khí ập xuống, Thường Tiếu sợ tới mức phấn trên mặt run rẩy rớt xuống ào ào, hắn dùng giọng nói nhỏ nhẹ của mình kéo Yên Tần ra khỏi hồi ức: "Điện hạ, người không sao chứ."
Yên Tần phục hồi tinh thần: "Không có việc gì."
Y sờ sờ cái cổ non mịn của mình, sau đó thả tay xuống.
Cắt cổ thật sự rất đau, vẫn là từ bỏ thôi.
Yên Tần dang hay tay ra, đứng trước gương để Thường Tiếu thay y cởi áo.
Lúc đang đứng, y liếc đến cái gương cách đó không xa, nhìn khuôn mặt trẻ trung ngây ngô của mình, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Dù sao Nhiếp chính vương cũng lớn tuổi hơn y, nói không chừng lần này y có thể giết chết tên đó, cả nhà đều vui.
Được rồi, vẫn là chờ cô đăng cơ trước đã rồi sẽ xem xét lại chuyện này sau, Thái tử điện hạ trẻ tuổi ở trong lòng nghĩ đến ý tưởng tuyệt vời của mình, tự khen ngợi một cái...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.