Đồng thành không đồng tâm
Người nhà cục thừa không rõ tung tích, không phải tự mình rời đi thì chính là bị người khác đưa đi. Vế trước còn tốt, nếu là vế sau, chỉ sợ là rơi vào tay Du Đông Hải, vậy thì bí mật “chỗ kia” có lẽ cũng không giữ được.
Mộ Chẩm Lưu về phủ, lập tức viết một lá thư, gọi Cao Mạc tới giúp đỡ.
Túc Sa Bất Thác tâm không cam, tình không nguyện nhận làm chân đưa thư, ánh mắt nhìn y tràn đầy lo lắng: “Nếu ta không ở đây, ai sẽ bảo vệ ngươi?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta vẫn sống bình an suốt hai mươi năm qua đấy thôi.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Thì ra ngươi hai mươi tuổi.”
Mộ Chẩm Lưu liếc nhìn hắn, ra vẻ như không quan tâm mà hỏi: “Ngươi thì sao?”
Túc Sa Bất Thác tựa vào bàn đọc sách, chân mày khẽ nhíu: “Ngươi nghĩ sao?”
Mộ Chẩm Lưu chỉ ra cổng, nói: “Đi nhanh về nhanh.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Mỗi khi ta tưởng rằng ta và ngươi đã thẳng thắn thành thật với nhau, kiểu gì ngươi cũng sẽ ra đòn phủ đầu ta.”
Bàn tay đặt bút xuống của Mộ Chẩm Lưu khẽ khựng lại: “Được. Chờ ngươi quay về, chúng ta sẽ thành thật với nhau.”
Túc Sa Bất Thác nghi ngờ nhướn mày: “Thật chứ?”
Mộ Chẩm Lưu gật đầu.
“Chứ không phải lợi dụng ta xong rồi, cho ta một đạp đá bay ra ngoài, cùng Quảng Phủ huynh của ngươi như hình với bóng đấy chứ?” Túc Sa Bất Thác cầm hai bức thư, nhẹ nhàng phẩy phẩy trên tay.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Không đâu.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-kich/1017582/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.