Chương trước
Chương sau
Vừa sợ bóng tối vừa sợ ma quỷ, cầu một nơi cư trú
Cục thừa tiến vào, nhìn hai đôi giày trước giường, đưa đôi mắt tò mò ngâm cứu bóng lưng Mộ Chẩm Lưu thật lâu rồi mới gọi thiếu nữ tới hỏi thăm tình hình, sau đó thì nhẹ nhàng khép cửa lại.
Mộ Chẩm Lưu đợi đến khi sau lưng hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa mới ngủ thiếp đi, lúc y tỉnh lại, ngoài phòng đã trang hoàng đèn hoa rực rỡ, âm thanh ca múa vang lên. Y ngồi dậy, đỡ đầu ngồi yên một lúc. Lúc bấy giờ, dòng người không ngừng đi lại ra vào Hương Mãn Viên, y mà ra ngoài nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Thời Trang triều mới khai quốc, luật pháp vừa nghiêm minh lại chấp hành chặt chẽ, toàn bộ quan viên từ thất phẩm trở lên không được phép tới mấy chốn thanh lâu sở quán, người vi phạm nhẹ thì phạt gậy, nặng thì bị cách chức, mà giờ đây, luật vẫn còn đó, nhưng người tuân thủ thì đã ra đi.
Hắn nhớ tới lời Cao Mạc từng nói sau một lần say rượu ngày xưa.
“Thời Thái Tổ, kẻ làm quan nói năng khinh suất, liền phạt. Thời Thái Tông, dối trên gạt dưới, liền phạt. Thời Cao Tông, chuyên quyền ăn hối lộ, liền phạt. Thời Hiến tông, thông đồng với nước ngoài phản bội quốc gia, liền phạt. Tới ngày hôm nay, sợ là phải mưu nghịch phạm thượng mới phạt.”
Y khẽ thở dài, vơ giày lên đi vào, sau khi đi vào thì phát hiện chân trái chật, chân phải rộng, vội cởi chiếc giày bên phải ra, mới phát hiện là của Túc Sa Bất Thác ném xuống. Nhớ lại lúc Túc Sa Bất Thác bỏ đi, hắn đúng là đã đi chân trần, y không khỏi mỉm cười.
Mộ Chẩm Lưu nhấc giày từ trong phòng đi ra, khung cảnh u tĩnh lúc mới bước vào đã bị từng đàn oanh yến vờn quanh, bị tiếng cười trêu ghẹo hi ha thay thế. Tuy đêm đã khuya, thế nhưng cảnh tượng còn rực rỡ chói mắt hơn cả ban ngày.
Thiếu nữ chào hỏi y hồi sáng không biết đã đi đâu, tới tiếp đón y lại là hai cô nàng trang điểm đậm sắc, một người yêu kiều, một người quyến rũ. Dù Mộ Chẩm Lưu tự biết bản thân cũng không có hứng thú với phụ nữ, nhưng trong tình cảnh này vẫn có phần ngượng ngùng khó xử, y khách khí từ chối khéo rồi vội vội vàng vàng thoát khỏi nơi đó.
Đến cổng ra vào, mùi hương hạt dẻ rang đường xộc vào trong mũi.
Y hít một hơi, đúng lúc bụng kêu ục ục, liền mua một túi nhỏ, dùng khăn tay bọc lại, đang định nhét vào trong trong lòng thì bị một bàn tay lớn đoạt mất giữa đường.
Túc Sa Bất Thác dùng một tay bóc hạt dẻ, tuỳ tiện như không quăng vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Ngươi tìm ta?”
Mộ Chẩm Lưu nhìn mồm hắn, vô thức nuốt nước miếng: “Ừm, ta đang định về quán trọ.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi đang xách giày của ta.”
Mộ Chẩm Lưu cúi đầu nhìn chân hắn, đúng là chỉ đi mỗi tất, ngón cái chân phải còn hơi vểnh lên. Y vứt một chiếc giày trên mặt đất.
Túc Sa Bất Thác đưa một bàn chân ra ngoắc giày, ung dung lắc lư đưa lên trước bụng Mộ Chẩm Lưu, bĩu môi với y: “Đi hộ một lần đi.”
Mộ Chẩm Lưu cười híp mắt nhìn hắn.
Tay trái Túc Sa Bất Thác nâng bao hạt dẻ, tay phải bóc hạt dẻ, nói: “Ta hết tay rồi.”
“Ta giúp ngươi.” Mộ Chẩm Lưu thuận tay cầm lấy hạt dẻ Túc Sa Bất Thác vừa mới bóc xong, đút vào trong miệng, xoay người đi luôn.
Túc Sa Bất Thác kéo lê giày bước theo sau y, chờ y ăn xong một hạt, lập tức đưa thêm một hạt nữa.
Mộ Chẩm Lưu ngẩn ra, thuận tay nhận lấy.
Sóng vai cùng đi, một người bóc, hai người ăn, rất nhanh đã ăn hết một túi hạt dẻ. Mộ Chẩm Lưu lại mua hai cái bánh bao nhân thịt trên đường, mỗi người một cái, chia ra mà ăn. Túc Sa Bất Thác ăn say sưa ngon lành, một mạch theo y tiến vào quán trọ, bước tới cửa phòng.
Động tác đẩy cửa của Mộ Chẩm Lưu dừng lại, y nói: “Ta đến nơi rồi.”
Túc Sa Bất Thác ngước mắt nhìn cửa chằm chằm: “Ngươi đi vào đi.”
Mộ Chẩm Lưu nói thẳng ra: “Tôn giá* có thể quay về rồi.” (*tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện)
Túc Sa Bất Thác chớp mắt mấy cái, đột ngột giơ chân lên.
Mộ Chẩm Lưu theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, che mặt đi.
Túc Sa Bất Thác giật nhẹ gót giày, đi vào chân, sau đó lùi ra phía sau một bước, đặt mông ngồi xuống ôm đầu gối nhìn y.
Mộ Chẩm Lưu: “...”
“Ngươi vào đi.” Túc Sa Bất Thác hơi dẩu môi, ra vẻ vô tội nhìn y.
Mộ Chẩm Lưu ép bản thân không được nhìn bộ dạng ngồi đất đáng thương của hắn, y đẩy cửa vào phòng, lật tay đóng cửa, sau đó đứng cạnh cánh cửa chờ một lúc.
Không gian yên ắng tĩnh lặng, như thể bên ngoài không có một ai.
Một lúc sau, người hầu đưa nước nóng tới, Mộ Chẩm Lưu mở cửa, người hầu đặt thùng vào trong phòng, bóng hình ngồi cuộn tròn đối diện cánh cửa vẫn y nguyên ở đó, lúc đi vào trong trông như thế nào thì bây giờ trông vẫn như thế.
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ thở dài, nói với người hầu: “Chuẩn bị một căn phòng tốt cho vị công tử kia đi.”
Người hầu chưa kịp trả lời, đã nghe Túc Sa Bất Thác buồn bã nói: “Đừng mà. Ta không muốn ngủ một mình đâu, ta sợ bóng tối.”
Mộ Chẩm Lưu: “...”
Túc Sa Bất Thác tiếp tục nói: “Ta không những sợ bóng tối, còn sợ ma quỷ cơ.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Thế trước đây ngươi ngủ kiểu gì?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Có người hầu bên cạnh.”
“Người đâu rồi?”
“Không đưa theo.”
“Tại sao vậy?”
Túc Sa Bất Thác giương mắt lên u oán nhìn y một cái: “Thu nhận ta thôi mà đã miễn cưỡng thế rồi, ngươi nhất định sẽ không thu nhận người hầu đi theo ta đâu.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Vì sao cứ nhất quyết bắt ta thu nhận ngươi vậy?”
Y cũng không kỳ vọng có thể có được đáp án, chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi. Vậy mà Túc Sa Bất Thác lại nghiêm túc suy nghĩ: “Bây giờ không thể nói được.”
“Khi nào có thể nói được?”
“Khi nào gặp Cao Mạc.”
Mộ Chẩm Lưu hơi nhíu mày.
Túc Sa Bất Thác nói: “Hoặc là, khi ngươi tin Cao Mạc không phải người tốt.”
Mộ Chẩm Lưu đuổi người hầu đi, sau đó lặng lẽ đóng sập cửa ngay trước mặt hắn.
Gương mặt bình đạm của Túc Sa Bất Thác trong nháy tối sầm lại, trợn mắt nhìn cửa, trong tay nắn bóp một nén bạc, chậm rãi bóp thành hình dài mảnh, rồi lại vo tròn lần nữa, làm đi làm lại mấy lần, sắc mặt mới hơi dễ nhìn hơn chút.
Từ bên cầu thang truyền đến một chuỗi bước chân dồn dập leo lên.
Cục thừa thò đầu ra, nhìn trái ngó phải, vừa thấy Túc Sa Bất Thác lập tức lao đến: “Mộ đại nhân đâu rồi?”
Túc Sa Bất Thác đưa một ngón tay chỉ cánh cửa.
Cục thừa đang chuẩn bị gõ cửa, lại quay người nhìn hắn: “Sao mà Túc Sa công tử… lại ngồi ở chỗ này?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Y không cho ta vào.”
Câu nói này tự nhiên có thể sinh ra vô số loại liên tưởng, trên thực tế, cục thừa cũng nghĩ đúng như thế luôn. Ông ta nhớ tới hai đôi giày trước giường, thấy chiếc trên chân Túc Sa Bất Thác quả nhiên là một trong số đó, trong lòng đã có suy đoán.
“Có phải đại nhân có gì bất mãn với cuộc tiếp đãi hôm nay hay không?”
Túc Sa Bất Thác mở mắt ra.
Cục thừa nói: “Tuy Hương Mãn Viên là một nơi… Khụ, nhưng so với đại đa số quán trọ trong thành thì chắc chắn tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa còn cách Hoa Duyệt Lâu cực gần, ta chỉ lo đại nhân khó chịu trong người nên mới chọn chỗ gần quanh đó, cũng không có ý đồ gì khác đâu.”
Túc Sa Bất Thác dựa đầu vào cửa, chậm rãi nhắm mắt, chính là dáng điệu thờ ơ không thèm để ý.
Cục thừa nổi giận. Trong mắt ông, cho dù Túc Sa Bất Thác có là người nhà Mộ Chẩm Lưu đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một kẻ bình dân, ông ta tự mình nói chuyện với hắn đã là tự hạ thấp địa vị rồi, hắn lại còn tỏ thái độ ra cho mình xem, thật sự là quá mức không coi ai ra gì, quá mức không biết điều!
Mộ Chẩm Lưu tắm rửa xong liền nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, y vội vàng mặc lại quần áo đi ra mở cửa, thấy cục thừa đứng ngoài cửa, sắc mặt tối sầm, vội nói: “Thứ lỗi thứ lỗi! Không biết cục thừa ghé thăm, bắt ông đợi lâu rồi.”
Lúc bấy giờ sắc mặt cục thừa mới hoà hoãn lại, mỉm cười nói: “Vì sao Túc Sa công tử lại ngồi bên ngoài thế? Tháng chín không như tháng tám đâu, ban đêm gió lạnh, dễ bị cảm lạnh.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “À, hắn…” Dừng lại một chút, nhớ ra Túc Sa Bất Thác đã nói hắn là người nhà của mình, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Túc Sa Bất Thác nghe vậy thì quay sang nhìn y, mặt mũi đầy vẻ tủi thân.
Cục thừa thấy hai người nhìn nhau không nói câu nào, cho là vừa mới cãi nhau, ngại mất mặt nên khó chịu cúi đầu, thầm nghĩ: Chi bằng mình làm người hoà giải đi, bắc một cái thang cho bọn họ trèo xuống bắt tay làm lành, sau này bọn họ sẽ nhớ tới chỗ tốt của mình. Ông nói: “Đã là người một nhà, sao lại để đến nỗi giận dữ mà phân chia đôi ngả thế? Chi bằng vào trong phòng rồi nói chuyện thẳng thắn với nhau ha.” Ông cười híp mắt nhìn Túc Sa Bất Thác, hoàn toàn không nhìn ra tí ti dấu hiệu ngầm cáu bẳn nào.
Mộ Chẩm Lưu im lặng thở dài, nghiêng người nói: “Vào đi.”
Bấy giờ Túc Sa Bất Thác mới chậm rãi đứng dậy, theo sau cục thừa vào phòng.
Cục thừa ngồi cạnh bàn: “Dinh quan đã thu dọn sạch sẽ, ta tới là để mời đại nhân… cùng với Túc Sa công tử tới đó.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Bây giờ sao?”
Cục thừa nói: “Đại nhân yên tâm, mọi vật dụng cần thiết hàng ngày đều đầy đủ hết rồi, nếu có chỗ nào không vừa lòng, cứ nói cho ta, ta lại kêu người đi mua.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Sắc trời đã muộn, ta sợ huy động nhiều người, quấy rầy chư vị.”
Cục thừa nói: “Nếu đã như thế, ngày mai ta lại đến. Đại nhân và Túc Sa công tử nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mộ Chẩm Lưu đành tiễn ông ra ngoài.
Ra tới cửa, cục thừa đột nhiên dừng bước, nói: “Hôm nay đại nhân nói muốn bàn giao công việc với Liêu đại nhân.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Có gì không ổn sao?”
Cục thừa nói: “Liêu đại nhân tuổi tác đã cao, có thể sớm về quê, chắc là cũng rất vui vẻ. Lúc đại nhân tiếp nhận công việc, có gì không rõ đều có thể hỏi ta, sự vụ trong cục mấy năm nay cơ bản đều do ta đôn đốc, có thể có điều Liêu đại nhân không rõ, ta thì không gì không biết.”
Ngụ ý ám chỉ lão chưởng cục đã sớm không còn giá trị gì.
Mộ Chẩm Lưu nói cảm ơn, như hơi mơ hồ, y tiễn người ra về, đóng cửa lại, vừa quay đầu đã thấy Túc Sa Bất Thác tì một tay chống má, nằm nghiêng trên giường nhìn y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.