Nói có tâm lại vô tâm 
Âm thanh ồn ào bị đường đao uể oải cắt đứt, một cái chớp mắt quỷ dị qua đi, ngay sau đó tiếng hô hào uống tiếp lại bắt đầu vang lên. 
“Ngươi là ai? Mà dám ôm Mộ đại nhân?” 
“Tranh cái gì mà tranh, Mộ đại nhân là ngươi có thể tranh sao? Biến đi, mau trả Mộ đại nhân lại cho chúng ta! Chúng ta mau chóng đưa Mộ đại nhân vào phòng nữa.” 
“Cục thừa, ngươi xem, ngươi xem kìa! Hắn, tay tay tay của hắn vậy mà lại đặt trên mông Mộ đại nhân? Thật đúng là, thật đúng là cả gan làm bậy mà!” 
Mộ Chẩm Lưu: “…” Lời còn chưa dứt, bị ông ta nói ra, y cũng cảm thấy dưới mông mình có một bàn tay nâng lên, nhiệt lượng không ngừng truyền đến, có hơi xấu hổ. 
“Im mồm!” 
Một tiếng quát mất kiên nhẫn áp toàn bộ lời nói của mọi người xuống. 
“Ta là người nhà của Mộ đại nhân.” 
Mộ Chẩm Lưu thầm giật mình, im lặng mở to hai mắt, vừa vặn đối mặt với ánh nhìn sáng rõ của đối phương. 
Túc Sa Bất Thác. 
Tất nhiên là Túc Sa Bất Thác. 
Ngoại trừ hắn ra còn có ai như âm hồn bất tán thế này nữa. 
Mộ Chẩm Lưu âm thầm thở dài, không biết tại sao, lại có mấy phần an tâm. 
“Nói bậy!” Tiếng rống của bài thất lệnh khiến hai kẻ đang vô tư nhìn nhau di chuyển tầm nhìn, “Mộ đại nhân rõ ràng đã nói chỉ có một thân một mình, không có gia đình.” 
Mộ Chẩm Lưu ung dung nhắm mắt xem kịch vui, chờ Túc Sa Bất Thác giải thích. 
Túc Sa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-kich/1017573/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.