Chương trước
Chương sau
Quả thật anh không có hơi sức nào để hung dữ với cô, Mạnh Huy bị nặng nề quấn lấy, cả người cô nóng bừng giữa thời tiết lạnh giá.

"Lạnh lắm đúng không? Đã bảo quàng khăn vào mà không chịu."

"Anh thật phiền phức." Đầu óc Mạnh Huy choáng váng, cổ họng bắt đầu nóng ran, "Tay anh lạnh quá."

"Đừng nói nữa."

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, xung quanh là một màu trắng toát.

Đo nhiệt độ, lấy máu, âm thanh dụng cụ y tế vang lên, vẻ mặt bác sĩ và y tá mệt mỏi.

Đây là những điều cô ghét nhất.

Mạnh Huy bất đắc dĩ nhìn tay trái của mình, cô điều chỉnh tốc độ truyền dịch nhanh hơn một chút, dịch thuốc vốn dĩ đang chảy chậm rãi bỗng chốc chảy nhanh như giọt mưa.

Cố Trầm Đông chỉnh nó về tốc độ ban đầu, "Đừng nghịch nữa."

"Ai nghịch đâu."

"Em nghỉ ngơi một lát đi."

"Chỉnh nó nhanh một chút đi mà."

"Đau đó."

"Không truyền dịch thì sẽ không đau. Em uống thuốc là được."

"Em đừng nói nữa."

"Em có thuốc hiệu quả lắm, uống một viên là hạ sốt."

"Giọng em biến thành vịt đực rồi đó." Cố Trầm Đông xoa trán cô, ánh mắt hơi nóng lên, "Em hay uống loại thuốc đó sao?"

"Không phải, em có một...người bạn là bác sĩ, anh không hiểu được đâu. Phần lớn các dịch thuốc này chỉ giảm triệu chứng chứ không thể hết bệnh hoàn toàn được. Thay vì nằm đây đợi bác sĩ đến chăm sóc thì em về nhà uống nước ấm còn hơn."

"Đừng nói nữa, mấy cái em nói nhảm nhí quá."

Mạnh Huy dụi mắt, "Anh giúp em việc này được không?"

"Được."

Mạnh Huy nói, "Mua cho em một ly cà phê nhé?"

Cố Trầm Đông nói, "Mơ đi."

"Em hơi buồn ngủ."

"Em đang bị ốm, không uống cà phê được."

Mạnh Huy than thở, "Nhưng em buồn ngủ."

"Vậy thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."

Mạnh Huy lấy điện thoại ra, "Quỷ keo kiệt, thế thì em đặt giao hàng, anh muốn uống gì không? Em mời."

Cố Trầm Đông bất đắc dĩ đứng dậy, "Tôi đi mua."

Quỷ kế thành công, Mạnh Huy ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch căng phồng, nhanh chóng bóc lớp băng dính trên mu bàn tay trái, định rút cây kim cắm dưới da ra... nhưng chưa kịp rút đã có một bàn tay giữ chặt tay cô lại.

Mạnh Huy ngẩng đầu lên, người đàn ông mặc áo blouse trắng, viền cổ áo màu xanh lam nhạt, trên cổ đeo một cái ống nghe, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch.

Anh ta dán lại băng dính lên tay mu bàn tay cô, "Em định trốn ai?"

"Đâu có! Sao anh lại ở đây?"



Anh ta hỏi, "Người vừa nãy là ai?"

Mạnh Huy cầu xin, "Tống Sơn Hà, anh phải giúp em. Bây giờ em phải tăng ca, phải đến công ty làm việc..."

Anh ta sờ trán cô, "Em đang bị bệnh."

Mạnh Huy cố gắng đứng dậy, "Bệnh chỗ nào?"

Tống Sơn Hà ấn nhẹ bả vai của cô, "Ngồi xuống đi, em nóng như lò than vậy."

Mạnh Huy bị cơn sốt hành cho không còn sức lực, cô muốn khóc tới nơi rồi, "Em thật sự có rất nhiều việc cần phải làm."

Tống Sơn Hà thở dài, "Em quấn sợi dây chặt quá rồi, nới lỏng ra chút nào. Sẽ đứt đấy."

"Không phải anh cũng đang đi làm sao?"

Tống Sơn Hà nhìn cô chằm chằm, "Nhưng em đứng lên còn không nổi."

"Thôi được rồi, em chỉ bị cảm nhẹ thôi."

Tống Sơn Hà lái sang chuyện khác, "Người đàn ông hồi nãy là ai?"

"Ai cơ?"

"Haha, là cậu ta. Anh nhìn thấy rồi, là cậu ta đúng không?"

"Không phải."

Tống Sơn Hà khinh thường, "Hứ, không đẹp trai bằng anh đây."

"Ọe."

"Sáng sớm anh đã chúc mừng sinh nhật em trên wechat, em chưa đọc à?"

"Không phải sinh nhật em."

"Hồn vía em bay đi đâu rồi. Chắc chắn anh đây đoán đúng, em rất ghét bệnh viện, ở đây ngoại trừ cậu ta thì chẳng có ai mang em đến bệnh viện được."

"Không biết gì hết."

Anh không quan tâm, "Anh trai hàng xóm của em có giải thích vì sao năm đó rời đi không lời từ biệt không?"

"Không có."

"Vậy cậu ta có muốn hàn gắn chuyện xưa không?"

Mạnh Huy bực bội, "Em không biết."

"Có vẻ như em vẫn không tha thứ cho cậu ta."

Mạnh Huy hỏi, "Không phải anh bảo Tết này anh về nhà sao?"

Tống Sơn Hà tức chết, "Đau lòng quá, em chẳng xem vòng bạn bè của anh gì cả. Mới sáng đã bị gọi về, ngày ngày đều phải trực đêm. Mới nãy có ca sản phụ cấp cứu phải mổ gấp, dự là đêm này không được nghỉ ngơi. Trùng hợp đi ngang qua thấy em ở đây nên vào thôi."

Mạnh Huy không chút nghĩ ngợi nói, "Sơn Hà, em muốn xuất viện, anh giúp em đi. Lát nữa em mời anh ăn cơm."

"Anh không cần em mời! Để anh mời em được không? Chỉ cần em ok thôi, hẹn tới hẹn lui nửa năm trời mà vẫn chưa đi được, bận rộn suốt ngày."

Mạnh Huy nói, "Vì miếng cơm manh áo mà."

"Không thể hiểu nổi, em làm như thế thì tiền có nhiều hơn không?"

"Có."

"Những giải thưởng của em đâu rồi? Đoạt nhiều giải thế mà vẫn phải tăng ca kiếm tiền sao? Em thiếu tiền hả?"

Mạnh Huy nói, "Nếu thiếu thì anh cho em mượn hả?"

Tống Sơn Hà nghĩ một chút, "Ừ."

"Này, em giỡn thôi."

Anh nghiêm túc nhìn cô, "Mạnh Huy, em gặp chuyện gì à?"

Mạnh Huy lắc đầu, "Không có. Anh không bận gì sao? Nếu bận thì đi đi."

Tống Sơn Hà không rời đi mà tiến lại gần cô, "Gặp chuyện gì, mau nói cho anh biết."

Ánh mắt cô nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng của chiếc áo len màu xám. Cô biết ngay muốn chạy cũng không kịp nữa.

Chuyện đã đành, Mạnh Huy nhỏ giọng cầu xin, "Sau này nói cho anh biết, được không?"

"Được, lát nữa kiếm em uống rượu."

Bóng người kia đang dần tiến lại, Mạnh Huy thấy người ấy nhíu lông mày lại, ánh mắt lộ vẻ khó chịu.

Mắc cái gì nói lớn vậy hả cái tên kia, sắp chết tới nơi còn rủ đi uống rượu!

"Lê hấp đường phèn, còn hơi nóng." Cố Trầm Đông lấy ra một cái ly giấy, hỏi Mạnh Huy, "Bạn em à?"

Anh cầm cái ly bên tay trái rồi đưa tay phải ra, "Xin chào, tôi tên Cố Trầm Đông."

Tống Sơn Hà đang định đưa tay ra, ánh mắt bỗng dừng lại trên mặt Cố Trầm Đông, nhìn đến nỗi quên đưa tay.

Mạnh Huy gọi, "Tống Sơn Hà?"

Lúc này Tống Sơn Hà mới giật mình đưa tay ra, "Xin chào xin chào, tôi là bác sĩ khoa ngoại Tống Sơn Hà."

Mạnh Huy hỏi, "Anh giới thiệu dài vậy?"



Tống Sơn Hà cười cười, "Anh Cố là gì của cô ấy thế?"

Mạnh Huy cướp lời, "Chúng tôi là hàng xóm."

Tống Sơn Hà giả vờ che giấu nụ cười, bắt tay đối phương, "Nghe danh đã lâu."

Mạnh Huy nói, "Bác sĩ Tống rất nổi tiếng ở đây." Cô đưa tay nhận ly giấy.

Cố Trầm Đông giữ cái ly lại, "Chút nữa ăn, còn nóng lắm."

Tống Sơn Hà gật đầu, "Không có việc gì thì tốt nhất đừng đến tìm tôi, tìm tôi thì tuyệt đối không có chuyện tốt."

Mạnh Huy mắng, "Anh nói cái gì hữu ích hơn được không?"

Mạnh Huy nhìn bảng tên trên ngực anh ta, nói đùa, "Anh có thấy tên của bác sĩ Tống rất giống xã hội đen không?"

Cố Trầm Đông cười nhạt.

"Anh Cố, đừng nghe cô ấy nói bậy. Cha tôi họ Tống, mẹ tôi họ Triệu nên đặt tên tôi là Tống Sơn Hà. Mẹ tôi rất ngầu đúng không?"

Mạnh Huy hỏi, "Mẹ anh vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe lắm, bà ấy còn hỏi em khi nào đến thăm bà ấy được?"

Bên ngoài có người tìm Tống Sơn Hà, anh ta trừng mắt nhìn Mạnh Huy một cái rồi rời đi.

Ly giấy đưa đến trước mặt Mạnh Huy, "Uống được rồi."

Mạnh Huy nhận lấy cái ly, Cố Trầm Đông hỏi, "Bác sĩ Tống là người bạn làm bác sĩ mà em nói đấy à?"

"Ừm." Mạnh Huy suy nghĩ một chút, hỏi, "Hình như Tống Sơn Hà biết anh?"

"Không biết nữa."

"Vừa rồi em thấy anh ấy như vậy, tưởng hai người từng gặp nhau rồi."

"Có lẽ anh ta tiếp xúc với nhiều người nên thế. Bạn thân của em à?"

Mạnh Huy cúi đầu, "À, năm năm trước mẹ em qua đời ở bệnh viện này, lúc đó anh ấy là bác sĩ phụ trách."

"Ừm."

"U não nguyên phát, là ác tính."

"Ừm."

"Khi em mười lăm tuổi, mẹ vẫn còn cầm đồ chơi lúc nhỏ để tìm em. Anh còn nhớ không?"

"Tôi nhớ."

Mạnh Huy cười khổ, "Dường như bà ấy chưa bao giờ hiểu em muốn gì, cũng có lẽ bà ấy cũng không hiểu rõ tính tình của em. Bà ấy có tiền đồ rộng lớn của chính mình, nhưng đến cuối cùng bà ấy vẫn không thể hoàn thành được nó."

"Ừm."

"Em lo bà ấy sẽ làm ảnh hưởng cuộc sống của bố em. Khi em tiễn biệt bà ấy lần cuối, em không có cảm giác đau khổ, ngược lại còn rất mệt mỏi." Mạnh Huy úp mặt vào lòng bàn tay, khó khăn nói.

"Tôi hiểu."

"Em luôn nhớ những ngày cuối đời của bà ấy, một giọt nước bà cũng không uống được, có lúc thì tỉnh táo, có lúc thì hôn mê. Khi tỉnh lại thì bà ấy luôn nói 'mẹ xin lỗi' rất nhiều lần, bà nói liên tục đến khi bà ấy bất tỉnh. Thế nên em rất ghét bệnh viện."

Những giọt nước mắt rơi từng giọt xuống sàn, vì trong phòng được duy trì nhiệt độ ấm áp nên những vệt nước nhanh chóng mờ đi.

Cố Trầm Đông cầm ly giấy, lặng lẽ nắm chặt tay cô.

Mạnh Huy hỏi, "Khi người ta không còn nhiều thời gian nữa...lời xin lỗi nói ra rất dễ dàng."

"Phải."

"Nếu thời gian được tính bằng giây, ba chữ đó không thể nói quá ba giây, nhưng bà ấy vẫn dùng những giây còn lại để lặp đi lặp lại câu xin lỗi."

"Ừm."

"Nếu bà ấy biết em hiện tại..."

Mạnh Huy không ngẩng đầu, nghẹn ngào hồi lâu cũng không thể nói hết câu.

"Nho Nhỏ, bây giờ tôi...."

Cố Trầm Đông siết chặt bàn tay cô, nó mảnh khảnh và yếu ớt, rất khó để giữ chặt.

Mạnh Huy chợt bừng tỉnh, rút tay về, lau nước mắt, hỏi, "Có phải truyền dịch xong rồi không?"

Mạnh Huy nhìn điện thoại không ngừng rung lên, thấy tên người gọi là Quách Thư Nhận, "Có chuyện gì sao?"

"Em đang ở đâu."

"Ở ngoài."

Quách Thư Nhận hỏi, "Giọng em sao thế?"

"Hơi khô họng thôi."

Quách Thư Nhận nói, "Chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn sếp."

"Tôi nhớ em nhiều lắm."

"Thế à..."



"Cố Trầm Đông có ở cạnh em không?"

"..."

Quách Thư Nhận hỏi lại, "Dự án thế nào rồi?"

Mạnh Huy phàn nàn, "Sếp à, có phải anh đã sớm biết yêu cầu quái đản của bên A không? Tại sao anh không giải thích rõ ràng thế? Bây giờ thì tốt rồi, Vương Địch tắt điện thoại, cả văn phòng thì bị mất điện, tôi thì ba đêm liên tục không được nghỉ ngơi."

Quách Thư Nhận nghe thấy tiếng cấp cứu, "Em đang ở bệnh viện à? Có chuyện gì thế?"

"Không có, tiếng TV thôi."

"Được rồi, ngày mai tôi qua cùng em hoàn thành."

"Không, không cần đâu. Tôi chỉ than thở thôi, đừng lo lắng gì nhé. Tôi cúp máy trước."

Mạnh Huy chợt nhận ra đây là chuyện riêng, không thích hợp để nói nhiều với Quách Thư Nhận.

Truyền dịch xong, Tống Sơn Hà như bóng ma bay đến để tạm biệt họ.

Anh ta thần thần bí bí, trầm giọng nói, "Anh Cố, tôi dặn dò anh một chút về bệnh tình của cô ấy."

Cố Trầm Đông im lặng lắng nghe.

Mạnh Huy lo lắng nói, "Này, anh muốn nói cái gì? Nói cho em biết với."

Tống Sơn Hà không để ý đến cô, "Chắc anh cũng biết, khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy bị viêm họng mãn tính."

Mạnh Huy trợn to hai mắt, "Tống Sơn Hà!"

"Cô ấy còn bị viêm dạ dày mãn tính nữa."

"Anh khùng hả?"

Cố Trầm Đông cụp mắt xuống không nói gì.

"Cô ấy bị viêm họng cùng viêm dạ dày mãn tính, cho nên bác sĩ đều khuyên cô ấy không được thức khuya, phải ăn đủ ba bữa. Ngoài ra, cô ấy cũng nên cai thuốc lá."

"Tống Sơn Hà, anh có bệnh hả?"

Cố Trầm Đông chỉ trả lời, "Được."

- --

Mạnh Huy được hộ tống về nhà.

Trong taxi, Cố Trầm Đông vẫn im lặng.

Người vừa được truyền dịch hạ sốt liền than thở, "Thật vô lý, anh không có việc gì cần làm sao? Anh không thể suy bụng ta ra bụng người."

Cố Trầm Đông chỉ im lặng.

Trên đường về, điện thoại Cố Trầm Đông có cuộc gọi, anh nhận nó trước mặt Mạnh Huy.

"Anh đây, chào buổi sáng...Anh không sao...Em không muốn đi học à? Không được đâu...Ừ, nói với cô ấy là anh cũng không đồng ý...Anh sẽ mua quà nhưng em phải đi học. Không nói em biết, yêu em, tạm biệt." Giọng anh nhẹ nhàng, y hệt như giấc mơ của cô.

Anh cúp máy và tiếp tục im lặng.

Một lúc sau, Mạnh Huy lại nói, "Cố Trầm Đông, dự án của em sắp đến hạn nộp rồi."

Anh tiếp tục im lặng, Mạnh Huy tức muốn chết. Rất nhanh đã về đến nhà thì đột nhiên anh thốt ra một câu, "Anh ta gọi em Nho Nhỏ."

"Trời đất ơi, giờ này anh còn quản cách xưng hô của người khác sao! Dự án trễ tiến độ, anh có đền tiền lại không?"

Anh kiên định đáp, "Không thành vấn đề."

"Anh..." Mạnh Huy suýt chút nữa chửi bậy, "Chỉ giỏi khoe khoang."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.