Quả thật anh không có hơi sức nào để hung dữ với cô, Mạnh Huy bị nặng nề quấn lấy, cả người cô nóng bừng giữa thời tiết lạnh giá.
"Lạnh lắm đúng không? Đã bảo quàng khăn vào mà không chịu."
"Anh thật phiền phức." Đầu óc Mạnh Huy choáng váng, cổ họng bắt đầu nóng ran, "Tay anh lạnh quá."
"Đừng nói nữa."
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, xung quanh là một màu trắng toát.
Đo nhiệt độ, lấy máu, âm thanh dụng cụ y tế vang lên, vẻ mặt bác sĩ và y tá mệt mỏi.
Đây là những điều cô ghét nhất.
Mạnh Huy bất đắc dĩ nhìn tay trái của mình, cô điều chỉnh tốc độ truyền dịch nhanh hơn một chút, dịch thuốc vốn dĩ đang chảy chậm rãi bỗng chốc chảy nhanh như giọt mưa.
Cố Trầm Đông chỉnh nó về tốc độ ban đầu, "Đừng nghịch nữa."
"Ai nghịch đâu."
"Em nghỉ ngơi một lát đi."
"Chỉnh nó nhanh một chút đi mà."
"Đau đó."
"Không truyền dịch thì sẽ không đau. Em uống thuốc là được."
"Em đừng nói nữa."
"Em có thuốc hiệu quả lắm, uống một viên là hạ sốt."
"Giọng em biến thành vịt đực rồi đó." Cố Trầm Đông xoa trán cô, ánh mắt hơi nóng lên, "Em hay uống loại thuốc đó sao?"
"Không phải, em có một...người bạn là bác sĩ, anh không hiểu được đâu. Phần lớn các dịch thuốc này chỉ giảm triệu chứng chứ không thể hết bệnh hoàn toàn được. Thay vì nằm đây đợi bác sĩ đến chăm sóc thì em về nhà uống nước ấm còn hơn."
"Đừng nói nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huy/2993543/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.