Trước tết một tuần, Trần Uyển bận rộn ở hẻm Chu Tước. Ba gian lớn phía sauđã sửa thành phòng bao nhỏ, nhà bếp phía trước được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng,đại sảnh kê bàn ghế, tường treo tranh, trước cửa là bảng hiệu, còn có bìnhrượu, nước uống, hoa quả khô, hệ thống sưởi, tất cả phải chuẩn bị đâu ra đấytrước dịp năm mới. Mặc dù mọi việc đa phần đều do cậu lo liệu, mợ vẫn nhắc đinhắc lại cô đang trong thời kỳ phải giữ gìn sức khỏe, nhất quyết đừng để mangbệnh tật gì. Nhưng liên quan đến cô, liên quan đến tương lai của Đậu Đinh, côkhông thể ngồi yên ở nhà được.
Ngày mà nhà bếp được sắp xếp gọn gàng, cậu cẩn thận xoa xoa vào cái tủ bếpchuyên dụng bằng thép không gỉ, yết hầu dịch chuyển lên xuống một lúc mới nói:“Trước đây chúng ta dùng cái lò đó, xem ra nó cũng giống như khẩu pạc hoọc đấuvới khẩu đại bác Mỹ ấy nhỉ.”
Trần Uyển cười, “Cậu, ngày nào ở trong quán ăn cậu cũng nhìn thấy cái lònhư thế mà chưa đủ à?”.
“Không giống nhau mà. Vì đó là cái lò nhà chúng ta.”
Đang lúc nói chuyện, nghe tiếng động ở phía trước cửa, nhìn qua cửa sổ thấyvạt áo khoác ngoài của mợ, Trần Uyển vội vàng đi ra. Mợ bế Đậu Đinh bước vào,bực bội nói: “Thằng bé khóc tìm con, cả buổi chiều không yên. Mợ thấy hôm naytrời hửng nắng, liền bắt xe đến đón hai cậu cháu luôn.”
Toàn thân Đậu Đinh được bao bọc trông như một con gấu trúc, cái miệng mếumáo, ánh mắt như thể oan ức lắm. Nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016172/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.