Trong giấc mơnhững điều xưa cũ lại lục tục hiện về, có cả hình ảnh đứa trẻ ngồi xổm trongnhà bếp giúp mẹ bóc tỏi. Trong giấc mơ còn có thân hình vạm vỡ của cậu nằm trêntấm ga giường trắng, dần dần lại biến thành cơ thể gầy yếu của mẹ, trên mũi đeoống thở oxy, hít thở một cách khó khăn, còn mình thì cột tóc hai bên đứng bêncạnh giường bệnh chỉ biết nức nở khóc. Khi đó là mấy tuổi? Quá lâu rồi!
Lúc tỉnh lại,chiếc gối đã ẩm, khóe mắt vẫn vương lệ.
Sáng sớm, lúc thuốcgây mê dần hết, cậu mở mắt ra, cô và Phương Tồn Chính cùng đứng phắt lên. Khôngbiết là cậu có nhìn rõ người trước mặt không, mi mắt mở ra vài giây rồi khéplại chìm vào giấc ngủ. Chạm phải ánh mắt của Phương Tồn Chính, cô vội vàng quayđi chỗ khác, luôn cảm thấy rằng nửa đêm lúc anh ta quay lại nhìn cô đầy tò mòvà nghi ngờ, lo lắng, cô thầm lo sợ anh đã nhận ra điều gì.
Trời dần sáng,trong bệnh viện dần có tiếng người, mợ mang hai túi đồ dùng sinh hoạt vào, đôimắt đỏ ngầu, chắc là cả đêm không chợp mắt. “Mợ bảo Tiểu Vũ cứ đi học bìnhthường, không thể để lỡ việc học. Trong nhà bếp có đồ ăn rồi, con về ăn đi rồiđi ngủ một giấc”.
Phương Tồn Chínhđã quen với cuộc sống về đêm, không hề mệt mỏi, chỉ là hơi cau mày vẻ như tâmtrạng nặng trĩu. Cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe lùi dần phía sau, sau khisuy nghĩ kĩ, trong lòng cô như có gợn sóng nhỏ. Anh ấy nhìn thấy gì, nghe thấygì, đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016117/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.