Đợi đến hơn bagiờ sáng, Củng Tự Cường mới được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, gãy xương sườn,nhưng nguy hiểm nhất là lá lách bị rạn, trong bụng tụ một lượng máu bầm lớn.May mà đưa đến bệnh viện kịp, nếu không mất máu quá nhiều khó tránh khỏi bị suyhô hấp dẫn đến tử vong.
Sau khi chuyểnđến phòng theo dõi, Trần Uyển khuyên mợ và Tiểu Vũ về nhà nghỉ trước. Nhà cửabề bộn cần được sắp xếp lại, ngày mai còn phải có người thay phiên nhau chămsóc cậu, hơn nữa chú Lưu ở phân cục cũng gọi điện đến nói ngày mai sẽ tới lấylời khai.
Sau khi bình tĩnhtrở lại, cô mới ý thức được vấn đề phải đối diện lúc này là tình hình tài chínhđang quẫn bách. Cô biết cậu mợ có để dành một khoản tiền để đóng cho hai chịem, vừa rồi không hỏi kĩ Phương Tồn Chính đã đưa bao nhiêu tiền đặt cọc viện,xem ra số tiền tiết kiệm kia không đủ rồi. Hơn nữa cậu nằm viện phí, tiệm ănchắc cũng phải tạm dừng buôn bán…
Hai mươi năm nay,những thứ có được thì quá ít, những thứ mất đi lại quá nhiều, đã nếm trải quánửa những đau khổ của cuộc sống, nên cho dù gặp bão tố thế nào chăng nữa, côtin cuối cùng rồi cũng vượt qua. Chỉ là, kiên trì tới cùng, nó có làm người tachai sạn đi không? Có cam tâm rơi vào vòng suy bại không? Có tuyệt vọng hoàn toànkhông?
…
Cô chán nản ngồitrên chiếc ghế cạnh giường bệnh, hoàn toàn không biết sự ảnh hưởng của mình đốivới anh. Anh lòng đầy bực tức đi ra bãi đậu xe, rồi lại đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016113/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.