Hà Tâm Mi vẻ mặt hòa nhã, ăn nói ngọt ngào, có nhiều mốiquan hệ. Công việc làm thêm mà cô ấy giới thiệu cho Trần Uyển là từ chỗ chị họckhóa trên khoa Máy tính rồi qua đi qua lại nhiều người, nghe nói em học sinh đótính cách bướng bỉnh, tinh nghịch, trong nửa năm đã thay đổi bốn, năm gia sưrồi.
Trần Uyển có chút bất an, hẹn thời gian đến gặp gia đình họcsinh, khu phố giàu sang có tiếng ở Tế Thành. Đứng ở cửa phòng, cô bé nghe tiếngmẹ gọi mới miễn cưỡng đi ra, mặt lạnh tanh.
“Phán Phán, lại chào cô Trần đi.”
Cô bé phì nước bọt ra sàn gỗ trước mặt rồi quay người đi vềphòng, đóng cửa “ầm” một tiếng.
“Tưởng Phán!”, mẹ cô bé gọi lớn rồi quay lại gượng cười vớiTrần Uyển, “Được ông bà chiều quá đâm hư. Tôi cũng không biết làm sao với nó”.
“Trẻ con thường vậy mà”, Trần Uyển nói lấy lòng, “Tính cánhthất thường của trẻ con cũng như thiên sứ vậy”. Nói xong tự cô cũng thấy ớnlạnh.
Người làm mẹ thường đề phòng trước mọi việc, thấy Trần Uyểnlà người thông minh, nên ánh mắt soi mói cũng giảm đi mấy phần, thân mật hơn,mời Trần Uyển ngồi xuống. “Có thể nói tôi cũng là người học khóa trên của côđấy!” Trần Uyển mở to mắt, cô ta mỉm cười, nói tên vài giáo viên trong trườngvà hỏi tình hình gần đây ra sao.
Trần Uyển ban đầu cảm thấy gượng gạo, nhưng dần thoải máihơn. Cô nhìn rất kĩ Tưởng Tiểu Vi, trang điểm tinh tế, ăn vận lộng lẫy, cử chỉnhã nhặn, thực sự không giống người mẹ đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016074/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.