Từ khi thành phốban hành điều lệ nghiêm cấm đốt pháo ném và pháo hoa trong nội thành, thì Tếtxuân ở Tế Thành chẳng có không khí gì cả. May mà hẻm Chu Tước còn lưu giữ đượctập tục có từ hàng trăm năm nay - Hội làng - nên con hẻm này cũng là nơi náonhiệt. Có người bán kẹo hạ giá, có kẻ bán lịch treo tường in hình tranh Tết, kẻthì bán các mặt hàng thủ công mỹ nghệ của phương Nam và bản địa, thậm chí còncó kẻ lén lút bán pháo hoa ở chỗ quẹo của con hẻm… Sự phồn vinh hưng thịnh củacon hẻm Chu Tước mà cả năm khó có được lại ở trong mấy ngày nay.
Trần Uyển bận túibụi đến mức thở không ra hơi, những người học cuối cấp như cô chỉ được nghỉđông nửa tháng, điều này làm người ta nghĩ rằng những học sinh của Nhất trungvốn không có nhân tố mang tính tích cực gì gì đó, vì mấy trường trung học trọngđiểm trong thành phố chỉ được nghỉ ngày Ba mươi và mùng Một, mùng Hai tết. Từlúc được nghỉ là cô bận túi bụi, bảy ngày Hội làng, con hẻm Chu Tước người ravào nườm nượp, thực khách rất nhiều. Từ sáng sớm tinh mơ đến tối muộn, ngay cảthời gian ngồi xuống cũng không có. Mặc dù thời gian hai năm đến ở nhà cậu đãtừng trải qua những việc vô cùng bận rộn thế này, nhưng chân cô vẫn như bị phùnề, ngay cả đôi giày đi bình thường cũng chỉ có thể kéo lê đi.
Mợ nhìn mà thấyđau lòng, bảo cô ra đằng sau nghỉ ngơi. Cô đâu có nhẫn tâm thế được? Tiểu Vũthì mù tịt về chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016043/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.