Tần Thụ ngẩn ra, tiếp đó đáp một tiếng rồi lui ra khỏi Ngự thư phòng, chạy một mạch đến Ý Đức cung, chuyển cáo y lời Gia Luật Ngạn cho Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, tức đến mức mặt cứng đờ, quay đầu sai Giai Âm dọn cơm.
Rất nhanh cung nữ đã bưng thức ăn lên. Cơm canh được hâm trên bếp mấy canh giờ, tuy vẫn nóng nhưng đã mất đi vị ngon ban đầu, Mộ Dung Tuyết chẳng khác gì nhai sáp, nguồm ngoàm ăn một chén cơm, sau đó buông đũa xuống, nói với Tần Thụ: “Ông đi nói với Hoàng thượng, ta đã ăn cơm rồi, lúc nào mới có thể gặp chàng một lần?”
Dưới ánh đèn, nàng dung nhan như ngọc, mắt mày như tranh, vì tức giận nên đôi mắt trong suốt như phủ một tầng nước, ánh mắt long lanh, xinh đẹp vô song. Tần Thụ thầm nói, tư dung tuyệt sắc dường này, chả trách Hoàng hậu lại ghen ghét.
Ra khỏi Ý Đức cung, Tần Thụ chuyển cáo y lời Mộ Dung Tuyết cho Gia Luật Ngạn đang ở Ngự thư phòng.
Gia Luật Ngạn chắp tay đứng trước địa đồ, nhìn biên cảnh Tây Lương và Đại Châu, lời của Tần Thụ hắn làm như không nghe thấy.
Tần Thụ âm thầm lui xuống, lòng càng kỳ quái hơn, tại sao Hoàng thượng không chịu gặp Đức Phi? Còn Đức Phi sao nóng lòng muốn gặp Hoàng thượng đến vậy?
Quan hệ của hai người này thật quá sức kỳ quái, nếu Hoàng thượng không quan tâm đến Đức Phi, vậy tại sao lại nghĩ cách ép nàng ăn cơm, còn nếu lo lắng, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-tuyet/3260523/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.