"Tưởng Nguyệt tôi là Lục Trí." Hắn nói.
Gương mặt Lục Trí có khổ sở, có đau đớn. Hắn biết rõ Tưởng Nguyệt say nên mới đến đây, có thể cô không biết mình đã đến đây.
Cô nhận nhầm hắn thành người đàn ông nào đó, chỉ là nhận nhầm mà thôi.
Tưởng Nguyệt câu cổ hắn, cố chấp lại muốn hôn. Hắn đẩy cô ra, sau đó không biết nghĩ cái gì mà bế xốc cô lên đi thẳng vào phòng.
Hắn đặt cô xuống giường, kéo chăn rồi quay lưng rời đi.
Tưởng Nguyệt chạy xuống giường ôm chầm lấy hắn từ phía sau, cô quyến luyến nói: "Đừng đi mà."
"Tưởng Nguyệt em say rồi, tôi không phải là người em mong đợi đâu."
Hắn gỡ tay cô ra, vẫn quyết định muốn đi ra khỏi phòng.
Cô chặn cửa hắn, nhào tới ôm cổ rồi bá đạo xâm chiếm đôi môi vừa thốt ra những lời lẽ lạnh lùng ấy. Lục Trí đẩy cô, không có cách nào đẩy ra được. Sau cùng nụ hôn cũng bắt đầu đến từ hai phía, hắn vòng tay ôm eo cô, không ngừng cắn mút hết dư vị ngọt ngào.
Cô là người con gái hắn yêu, thử hỏi làm sao hắn có thể từ chối được cám dỗ này?
Nụ hôn ngừng lại khi cả hai hết hơi, cô thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí.
"Tưởng Nguyệt ngủ đi, em say rồi." Sợi dây lí trí cuối cùng còn sót lại trong tiềm thức của hắn.
Hắn gỡ tay cô ra, định cho cô về giường thêm một lần nữa. Tưởng Nguyệt đè tay hắn lại, cô cắn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-dung-chan-cuoi-cung/2761292/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.