Thanh Li cảm thấy vô cùng hối hận khi nhắc chuyện này trước mặt Hoàng đế, hối hận đến nỗi muốn khóc to vài tiếng.
Nàng vội nghĩ cách xoay chuyển kéo ống tay áo Hoàng đế, ra vẻ đáng thương quơ qua quơ lại, "Diễn lang ~"
Ngoài dự tính của Thanh Li, lần này Hoàng đế không đuổi cùng giết tận mà trông có vẻ như có như không lướt qua chuyện này.
"Đây là lần thứ hai nàng nợ trẫm." Hoàng đế cúi đầu hôn một cái lên môi nàng, "Nhớ kỹ, tương lai phải trả cho ta đấy."
"Sao chứ?" Bản năng cho Thanh Li biết chuyện này có chút không ổn, còn rất kỳ lạ nữa, "Còn nữa, lần đầu nợ chàng là lúc nào?"
Hoàng đế cười cười không nói tiếp.
Thanh Li còn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị âm thanh bên ngoài rèm che cắt đứt, giọng điệu này nghe hơi quen quen -- Là thái giám đến Ngụy quốc công phủ tuyên chỉ ngày đó, hình như là tâm phúc của Hoàng đế.
không biết có phải ông cẩn thận chú ý thời gian hay không? Đợi sau khi Hoàng đế trêu ghẹo tiểu Hoàng hậu xong ông mới tiến lên bẩm báo, "Bệ hạ, trước mặt có người cản đường, bọn họ nhất quyết muốn đi trước, Chu đại nhân đã sang đó giải quyết rồi ạ..."
Thái giám tổng quản Trần Khánh là người bên cạnh Hoàng đế, thể diện lớn hơn quan viên bình thường rất nhiều, người đáng cho ông nhắc tới chắc hẳn cũng không tầm thường, trong đầu Hoàng đế đã có mấy lựa chọn nhưng hắn vẫn hỏi: "Là ai?"
Trần Khánh cung kính cúi đầu, "Bệ hạ, là Nguyên Thanh trưởng công chúa và phò mã hồi kinh ạ..."
"thì ra là nó trở về." Hoàng đế lạnh nhạt nói một câu, hắn chợt nhướng mày cười lạnh, "Truyền ý chỉ của trẫm, bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-cung-rat-nho-nang/123171/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.