Lời này vừa nói ra, bóng người ở phía xa xa đã nhìn thấy Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu, đang vội vã chạy đến.
Cố Trầm Chu lười bận tâm đến Hạ Hải Lâu, hỏi người chạy đến đầu tiên:
“Có bắt được người không?”
Lời này vừa ra, người vừa há miệng muốn nói chuyện lập tức nghẹn lời:
“Việc này… Rất xin lỗi, Cố thiếu gia, chúng tôi…”
Anh ta thật sự ngượng ngùng nói rằng mình không thể bắt được dù chỉ một người của đối phương – sau khi những kẻ đó phát hiện bọn họ đến đây thì cả đám đã quyết đoán rút lui trước, mà bọn họ mải tìm Cố Trầm Chu nên cũng không quá để ý đến việc đuổi bắt đối phương.
“Thôi.”
Vẻ mặt Cố Trầm Chu vẫn thản nhiên, không bắt được thì không bắt được, bắt được rồi nhỡ đến lúc tra ra được là kẻ nào làm thì ngược lại còn có chút phiền phức.
Người vừa chạy đến đón thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tay ra muốn đỡ người tựa trên vai Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, để tôi.”
“Cút qua một bên.”
Hạ Hải Lâu vẫn không hề lên tiếng, lúc nghe đến đó thì nhắm mắt chậm rãi phun ra một câu này.
Bàn tay người kia khựng lại giữa không trung.
Cố Trầm Chu hơi cau mày:
“Không sao đâu, tôi tự làm là được rồi. Đây là Hạ thiếu gia, vừa rồi Hạ thiếu gia trúng mấy đòn nên tâm trạng lúc này không tốt lắm.”
“Thực ra tâm trạng tôi lúc này cũng không tệ đâu.”
Hạ Hải Lâu sửa lại.
Nhưng hai người kia không một ai để ý đến hắn. Cố Trầm Chu tiếp tục đỡ người đi về phía trước, người tiên phong kia thì nháy mắt đã bình tĩnh lại: Hạ đại công tử Hạ Hải Lâu có tiếng là vui giận bất thường mà, nghiêm túc với cậu ta là mày thua!
Tự củng cố tinh thần cho mình như thế rồi, người tiên phong tự cảm thấy đã bị trừ mất một phần ba lượng máu vội vàng bước lên vài bước mở đường cho Cố Trầm Chu, đồng thời cũng cao giọng gọi bạn mình tiếp đón, để bọn họ tạo một lối thoát giữa chân núi và đường quốc lộ còn chuẩn bị kéo người lên.
“Còn chống đỡ được không?”
Khoảng cách đến đường quốc lộ càng lúc càng gần, ánh trăng và đèn đường đều giúp Cố Trầm Chu nhìn thấy được rõ ràng tình trạng của Hạ Hải Lâu: Đầu hắn đã bị thương, máu chảy theo tóc xuống che mất nửa gương mặt, lại thêm lúc hai người ngã thẳng từ chỗ khá cao xuống nên giờ trên mặt Hạ Hải Lâu có đủ màu xanh đỏ xám vàng, cành khô và lá vụn thì càng không cần nói, đã điểm xuyết trên tóc giống như mấy miếng hoa quả trên bánh ngọt ấy.
Cố Trầm Chu không cần nghĩ nhiều cũng biết giờ phút này mình có lẽ cũng chật vật giống như Hạ Hải Lâu – bằng chứng là Hạ Hải Lâu nghiêng đầu nhìn anh một lúc rất nghiêm túc rồi mới phụt cười:
“Dáng vẻ chật vật này của Cố thiếu gia thật sự là hiếm gặp!”
Bộ dáng vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy thỏa mãn.
Cố Trầm Chu thầm nghĩ nếu có thể nói được mấy câu như thế này – đúng rồi, còn cả một câu trước đó nữa – thì chắc là đầu không bị đập thành có vấn đề nhỉ. Anh tiếp lời:
“Cũng không phải lần đầu tiên.”
Hạ Hải Lâu hơi sửng sốt, rõ ràng là cũng nhớ lại vụ lở đất ở huyện Thanh Hương:
“Quả thật là không phải, nhưng chúng ta cũng rất có duyên, cả hai lần đều gặp xui cùng nhau.”
Cố Trầm Chu vốn muốn mắng rằng cả hai lần đều là cậu tự đuổi đến, nhưng ngẫm lại thì không gian ảnh hưởng của mấy lời này thật sự quá lớn nên sáng suốt giữ im lặng.
Nhưng nếu có ai cho rằng như vậy là có thể cản được Hạ Hải Lâu thì sẽ phát điên!
Chỉ thấy Hạ Hải Lâu nhếch môi cười, vẻ mặt mờ ám:
“Hơn nữa hai lần liên tiếp này đều là tôi chủ động, lần sau Cố thiếu gia cũng chủ động một lần thì nói không chừng chúng ta có thể dã –“
Người tiên phong đi ở đằng trước nghe được thì cái hiểu cái không, thầm nghĩ Hạ Hải Lâu còn chờ mong bị người khác truy đuổi, đây là thứ tật xấu gì?
“Hạ thiếu gia.”
Cố Trầm Chu đột nhiên lên tiếng chặn ngang lời của Hạ Hải Lâu, anh dám cược bằng tên của mình rằng đối phương muốn nói đến chuyện đánh dã chiến.
Anh nhìn về phía trước, cảm thấy giới hạn cuối cùng của mình đang tràn ngập nguy cơ – anh lại muốn quẳng Hạ Hải Lâu đi rồi cãi nhau tiếp với hắn – thế giới này thật khiến người ta tuyệt vọng.
“Tuổi của tôi sắp bị cậu làm nhỏ đi mười tuổi rồi.”
“Ha? Ha ha ha… Khụ khụ khụ, khụ khụ!”
Hạ Hải Lâu xui xẻo vừa cười được một nửa thì đã bị chính nước miếng của mình làm sặc, cười to biến thành tiếng ho kịch liệt, ho xong rồi thì đầu càng đau…
Quãng đường vốn chỉ có mười lăm phút lại vì Hạ Hải Lâu mà hai người bị thương phải chậm rãi đi mất gần ba mươi phút. Nhân viên y tế đứng cạnh xe cấp cứu ở ven đường từ mười phút trước nhìn qua quả thực là còn cuống quít hơn cả bản thân Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ thiếu không nhảy xuống dưới khiêng người lên trên mà thôi.
Cố Trầm Chu cuối cùng cũng đỡ được Hạ Hải Lâu đến sát bên dưới đường quốc lộ. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm trong khi hai người bị thương ngược lại không hề tỏ vẻ gì. Cố Trầm Chu buông tay Hạ Hải Lâu ra giao cho người bên cạnh:
“Đỡ Hạ thiếu gia lên trước đi.”
Lần này Hạ Hải Lâu không nói gì, từ từ nhắm mắt lại để mặc mấy người kia nâng hắn lên trên đường quốc lộ.
Những người này cũng muốn dùng cách giống như vậy đưa Cố Trầm Chu lên nhưng bị Cố Trầm Chu khoát tay từ chối, anh nắm lấy tay một người từ phía trên đưa xuống rồi dùng sức đạp lên vách đất trước mặt một cái, tự trèo lên đường quốc lộ.
Lần này hai người cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi đám bụi cây đen kịt kia, Cố Trầm Chu dựa vào ánh đèn đường nhìn đồng hồ, tám giờ bốn mươi phút, cách lúc bọn họ thời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương chưa đến một tiếng. Bốn mươi phút trước còn ăn mặc chỉnh tề ngồi trong khách sạn xa hoa trò chuyện vui vẻ, bốn mươi phút sau suýt nữa đã mất nửa cái mạng.
“Đi thôi.”
Giọng nói lười biếng còn mang theo chút mơ màng của Hạ Hải Lâu truyền đến từ bên cạnh, vươn một bàn tay về phía anh.
Thôi đi. Lúc này Cố Trầm Chu cũng không còn sức để tính toán nữa, sau khi tiếp tục đỡ đối phương lên xe cấp cứu thì mình cũng thuận thế đi lên cùng.
Cửa xe cứu thương nhanh chóng khép kín lại, lái xe nãy giờ vẫn chưa hề tắt động cơ lập tức đạp xuống chân ga, đồng thời bật còi báo hiệu lên:
‘Ù – ù –ò e ò e –“
Chỉ mới ba tháng mà Viện trưởng bệnh viện trong kinh thành lại tiếp đón nhân vật bình thường khó gặp ở đại sảnh: Bộ trưởng Tổ chức Cố và Phó thủ tướng Hạ!
Xe cấp cứu đã đến từ mười phút trước, hai vị thiếu gia bị thương cũng đã được sắp xếp ổn thỏa và tìm các chuyên gia giỏi nhất trong bệnh viện đến để hội chẩn chữa trị, Viện trưởng đã chạy xuống tự mình sắp xếp các công việc gọn gàng ổn thỏa cúi thấp người, vô cùng cung kính nói những lời có lẽ đã quen thuộc với những nhân vật lớn:
“Xin chào Phó Thủ tướng Hạ, xin chào Bộ trưởng Tổ chức Cố! Vết thương của Cố thiếu gia chủ yếu là ở phần mềm nên không có vấn đề gì quá lớn; trán Hạ thiếu gia bị vật cứng nện vào nhưng bước đầu xem ra thần trí của Hạ thiếu gia vẫn tỉnh táo, có thể loại trừ một vài khả năng khá nghiêm trọng…”
“Người đâu rồi?”
Hạ Nam Sơn nhận được tin lập tức chống gậy chạy đến hỏi thẳng.
“Ở khoa Tổng hợp trên tầng ba.”
Viện trưởng vốn đang định thao thao bất tuyệt thêm nữa lập tức bỏ qua mấy lời vô dụng này, nói thẳng vào trọng điểm.
“Phó Thủ tướng Hạ, Bộ trưởng Cố, tôi đưa các ngài lên!”
Nói xong không hề ngừng dù chỉ một giây, ông ta xoay người đi đằng trước dẫn đường.
Trong vụ tấn công bất chợt này thực ra Cố Trầm chu không bị thương nặng chỗ nào – thậm chí còn không bằng vụ tai nạn lần trước của Vệ Tường Cẩm. Trong vụ tai nạn kia anh phải cố định cánh tay hơn nửa tháng, mà lần này thì chỉ cần cởi áo chữa hết mấy vết bầm xước do quệt qua thân cây và cạnh đá là được rồi.
Nhưng khác với vụ tai nạn xe kia là đã có chuẩn bị từ trước, lần này Cố Trầm Chu lọt vào trong loạt tấn công không hề dự đoán được, từ khi đòn tấn công bắt đầu thì tinh thần anh vẫn luôn căng chặt không hề thả lỏng, hơn nữa trên mặt và người toàn là bùn đất nên có vẻ đặc biệt chật vật mệt mỏi, việc này cũng thành công khiến sắc mặt của Cố Tân Quân lúc đến thăm con trai mình đen đi một nửa.
“Cha.”
Cố Trầm Chu thấy Cố Tân Quân đi từ bên ngoài vào thì cũng không để ý đến chuyên gia đang nắn vai cho mình, chống khuỷu tay xuống tay vịn của ghế dựa muốn đứng dậy.
“Ngồi đi.”
Cố Tân Quân khoát tay, nhíu mày hỏi chuyên gia đang chữa trị cho con trai mình:
“Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
“Không có gì đáng ngại.”
Chuyên gia kia vội vàng đáp:
“Nghỉ ngơi hai ba ngày là những vết bầm tím sẽ biến mất.”
Ông ta nói đến đây thì bỏ thêm một câu:
“Cố công tử bị lăn xuống sườn dốc ở trong rừng đúng không? Vận may thật không tệ nên mới không bị thương gì cả, nếu không may mắn thì còn có thể bị gãy xương hay dập nội tạng nữa.”
“Chỗ đó khá bằng phẳng.”
Cố Trầm Chu bật ra một câu này rồi không lên tiếng tiếng nữa.
Vị chuyên gia già mặc áo blouse trắng cũng rất có mắt nhìn, không nói gì nữa mà tập trung làm cho xong chuyện trong tay rồi viết đơn thuốc, bên trong có ghi tên loại rượu thuốc cần bôi nhưng không dùng cũng được, nhưng tốc độ hồi phục sẽ khác nhau.
Cố Trầm Chu cầm đơn thuốc đi cùng Cố Tân Quân ra khỏi phòng khám, Cố Tân Quân nhíu mày hỏi:
“Sao lại thế này?”
“Con không rõ.”
Cố Trầm Chu lắc đầu, sau đó thẳng thắn kể lại hết chuyện đêm nay, còn đặc biệt giới thiệu tình hình của Uông Vinh Trạch nhưng lại không miêu tả quá nhiều về việc bị tấn công – việc này nói phức tạp nhưng cũng không phức tạp, tổng cộng chỉ có hai bên, không phải anh thì là tôi; nhưng nói không phức tạp thì lại phức tạp hơn nhiều, chỉ e việc hôm nay cũng không thể điều tra ra được giống như vụ tai nạn xe của Vệ Tường Cẩm.
“Bên cạnh Uông Vinh Trạch có người của bí thư Uông đi theo, có vẻ là đến canh chừng anh ta.”
Cố Tân Quân hơi suy tư:
“Con cảm thấy Uông Vinh Trạch thế nào?”
“Tác phong không đủ.”
Cố Trầm Chu trả lời thành thật.
“Nhưng hình như bí thư Uông cũng không cho phép anh ta quá phóng túng, trong bữa ăn buổi tối hôm nay, người mà bí thư Uông phái đến có ngăn cản hành động của Uông Vinh Trạch vài lần, ép buộc anh ta phải ngồi im.”
Cố Tân Quân gật đầu nhưng cũng không nói gì. Hai người đi đến chỗ thang máy, Cố Trầm Chu ấn nút đi lên – Chỗ Hạ Hải Lâu tiếp nhận chữa trị ở tầng trên anh.
Nhìn động tác của con trai mình, Cố Tân Quân chợt hỏi:
“Vậy thằng nhóc nhà họ Hạ thì sao? Sao cậu ta lại đột nhiên xuất hiện ở đấy?”
“Con cũng không biết.”
Xung quanh không có người nhưng Cố Trầm Chu vẫn hạ giọng:
“Những kẻ đó xuất hiện không bao lâu thì Hạ Hải Lâu cũng lái xe phóng đến.”
Thang máy đi từ tầng phía dưới lên, hai người cùng bước vào, Cố Tân Quân lại hỏi:
“Hạ Hải Lâu có bị thương nặng không?”
“Đầu bị đập rách.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Con cảm thấy cậu ta thế nào?”
Cố Tân Quân lại hỏi cái nhìn của Cố Trầm Chu về người khác một lần nữa.
Hạ Hải Lâu là người như thế nào? Mình cảm thấy hắn như thế nào? Cố Trầm Chu cũng đang tự hỏi mình.
Không thiếu thủ đoạn, quá ham mê ***, thần kinh không bình thường, tàn nhẫn, ngông cuồng tùy tiện?
Anh lắc đầu:
“Con vẫn chưa xác định.”
Sự thật chứng minh rằng Cố Trầm Chu may mắn, Hạ Hải Lâu cũng không tính là quá xui – cho dù bị đập vỡ đầu nhưng vết thương của hắn cũng không có vấn đề gì, lau sạch vết máu trên mặt rồi tiêm thêm hai mũi là đã không sao nữa, về phần trước đó mắt có một mảng đen, các chuyên gia hội chẩn nói một đống thuật ngữ rồi tổng kết lại thành hai câu:
Một, không có vấn đề.
Hai, có thể ăn một vài món ăn bổ máu.
Đương nhiên vì để đề phòng, phía bệnh viện vẫn đề nghị Hạ Hải Lâu ở lại bệnh viện một tối để quan sát, cũng để thuận tiện kịp xử lí những tình huống xảy ra đột ngột.
Lúc Cố Trầm Chu và Cố Tân Quân đi đến bên ngoài phòng bệnh thì đầu của Hạ Hải Lâu đã được băng bó bằng vải trắng, quần áo trên người cũng đã thay ra, đang ngồi trên giường có vẻ như không hề bị làm sao cả. Bên cạnh giường bệnh của hắn, Hạ Nam Sơn ngồi trên ghế giống hệt như lần trước gặp được Cố Trầm Chu ở trong bệnh viện, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm khắc không nói gì cả.
“Phó Thủ tướng Hạ.”
Cố Tân Quân chào hỏi Hạ Nam Sơn trước, Cố Trầm Chu cũng lên tiếng ngay sau đó:
“Bác Hạ, chào bác.”
Hạ Nam Sơn khẽ gật đầu rồi chống gậy đứng dậy:
“Hai đứa nhóc các cậu trò chuyện đi, Bộ trưởng Cố, chúng ta ra ngoài trước một lát.”
“Phó Thủ tướng, mời ngài đi trước.”
Cố Tân Quân lễ phép, cũng không để ý đến Cố Trầm Chu nữa mà đi theo Hạ Nam Sơn ra khỏi phòng bệnh.
Cố Trầm Chu ngồi xuống vị trí trước đó của Hạ Nam Sơn:
“Thấy thế nào rồi?”
“Hơi choáng, những chỗ khác không làm sao.”
Hạ Hải Lâu đáp.
“Tìm tôi có việc?”
“Sao cậu lại xuất hiện ở chỗ đó đúng lúc vậy?”
Cố Trầm Chu hỏi thẳng.
Hạ Hải Lâu nhướn mày:
“Tôi cũng đoán là vấn đề này – Anh thật sự muốn nghe lời nói thật?”
Nếu đổi lại là người khác thì đương nhiên Cố Trầm Chu sẽ trả lời là ‘đúng’. Nhưng là Hạ Hải Lâu… Anh thật sự cần phải suy nghĩ một chút. Kết quả là không đợi anh trả lời, Hạ Hải Lâu đã khoái trá công bố đáp án:
“Tôi lái xe đi theo anh.”
Lời này… Cố Trầm Chu nghĩ rằng mình không nên cố gắng tiếp tục bám lấy vấn đề này thì tốt hơn.
Anh đổi câu hỏi:
“Cậu có ý tưởng gì không? Về chuyện xảy ra tối hôm nay ấy.”
“Những kẻ đó tìm anh chứ không phải là tìm tôi, tôi có thể có ý tưởng gì?”
Hạ Hải Lâu hỏi lại.
Cố Trầm Chu cười:
“Nói cũng họ, bọn họ là tìm tôi. Được rồi…”
Anh đứng dậy.
“Cậu không làm sao thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi lại đến thăm cậu.”
“Anh cảm thấy sẽ là bên nào làm?”
Vẻ mặt Hạ Hải Lâu thờ ơ nhưng lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Cố Trầm Chu đứng lại:
“Cậu thấy thế nào?”
“Hai chọn một.”
Khóe môi Hạ Hải Lâu hơi nhếch.
“Vẫn phải có một bên.”
“Lời này của cậu…”
Cố Trầm Chu nói:
“Nói ra thật không giống là phe Úc làm.”
“Chẳng lẽ tôi nói là phe Uông làm thì anh sẽ cho rằng là phe Uông làm?”
Hạ Hải Lâu hỏi ngược.
Cố Trầm Chu vốn muốn đi lại không vội nữa, anh ngồi xuống ghế, lưng tựa vào lưng ghế suy ngẫm một lát:
“Theo lí mà nói thì phe Uông không có lí do để làm vậy…”
Hạ Hải Lâu cười dài không tiếp lời mà chỉ nhìn Cố Trầm Chu ngồi ở bên cạnh, thầm nghĩ điểm tốt rõ ràng nhất khi ngồi cùng với Cố Trầm Chu là công tư rõ ràng lại không mang thù, trong khi anh ta rõ ràng là có thù oán… Hạ Hải Lâu bất giác đưa tay lên xoa xoa xương gò má của mình, một bên giờ vẫn còn hơi đau.
— Thật đúng là đáp trả ngay lập tức.
Nhưng việc này cũng có một điểm không tốt, như vậy thì sự tồn tại của mình có khác gì những kẻ khác đâu? Hạ Hải Lâu hơi buồn bã, hắn nhéo nhéo cằm mình thầm suy nghĩ: Cuối cùng phải xuất hiện trong tình huống nào mới có thể khiến Cố Trầm Chu mãi mãi không quên được đây…
Không nói đến Hạ Hải Lâu đang cố gắng nghĩ xem phải làm thế nào để xóa đi rào cản cuối cùng khiến Cố Trầm Chu vĩnh viễn không thể quên mình, Cố Trầm Chu lại ở luôn trong phòng bệnh của Hạ Hải Lâu hơn hai tiếng rồi mới rời bệnh viện về nhà. Mà quay về nhà ngủ một buổi tối, khi anh kéo thân thể đau nhức rời khỏi giường thì nhận được một tin tức:
“Cha, cha nói Uông Vinh Trạch bàn về những lời này ở ngay trong Quốc Sắc Thiên Hương?”
“Không sao.”
Cố Tân Quân hơi gật đầu.
“Là nhân viên phục vụ lúc đó ở trong Quốc Sắc Thiên Hương nói.”
“Thật đúng dịp.”
Cố Trầm Chu nói.
Cố Tần Quân không tỏ rõ ý kiến:
“Con cảm thấy cậu ta bị hãm hại?”
Cố Trầm Chu trầm ngâm một lát rồi lắc đầu:
“Khó nói được.”
Anh cảm thấy bất kể là Uông Vinh Trạch hay Hạ Hải Lâu thì đều đáng phải hoài nghi – hoặc là cũng không phải hai người bọn họ mà là thế lực đứng phía sau bọn họ.
Cố Tân Quân nhìn con trai mình, tâm tư lại chuyển lên đoạn đối thoại của mình với cha ở Chính Đức Viên vài tiếng trước:
“Nếu như bị kẻ khác hãm hại thì đứa cháu này của bí thư Uông không thể trọng dụng được.”
“Đây là đang ép nhà họ Cố chúng ta bày tỏ thái độ.”
“Kế hoạch lùi bước không thay đổi, con tỏ rõ thái độ sớm một chút, nhưng chuyện này không thể bỏ qua như thế. Đầu tiên là Tường Cẩm rồi sau đó là Tiểu Chu, quá kiêu căng rồi đấy!”
“Cha.”
Cố Tân Quân đang nghĩ đến chuyện đó thì nghe thấy Cố Trầm Chu gọi. Ông ngẩng đầu lên liền thấy con trai mình đang cầm di động.
“Tường Cẩm gọi điện thoại đến.”
“Đi đi.”
Ông khoát tay cho người đi ra.
Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu rồi cầm di động đi ra bên ngoài.
Ngày mùa đông tương đối ngắn, tám giờ sáng mới thấy ánh mặt trời rõ ràng hơn.
Cố Trầm Chu vươn người bẻ về phía sau một cái, dường như có thể nghe thấy tiếng co giãn thoải mái của xương cốt trong cơ thể, anh bấm điện thoại nghe:
“Cậu nghe nói về chuyện tối qua rồi?”
“Cha mình tức giận đến mức đập nát đồ sứ Quan Diêu ông ấy thích nhất, chính là cái bát nứt vẽ cá ấy.”
Vệ Tường Cẩm ở đầu kia điện thoại nói.
“Khi mình nhận điện thoại nghe thấy tiếng cũng không dám nói gì, giọng ông ấy từ đầu đến cuối đều run lên, lúc đầu là vì tức giận, sau đó có lẽ là đau lòng.”
Cố Trầm Chu lập tức bật cười:
“Bát nứt vẽ cá… Là cái bát Quan Diêu đời Tống vẽ hình cá chép đùa lá sen đó hả? Cái đó hình như có giá hơn mười vạn đúng không?”
“Ai biết? Cái này thật sự phải là người trong nghề mới biết được, mỗi lần mẹ mình đều buồn phiền nói cái bát xấu xí ấy để đồ ăn còn ngại bẩn.”
Vệ Tường Cẩm phun ra một câu rồi mới kéo đề tài lại.
“Chuyện đêm qua mình nghe được đại khái rồi, rốt cuộc là làm sao? Cậu ra ngoài dự tiệc tối rồi bị tấn công?”
Cố Trầm Chu kể vắn tắt lại tình hình lúc đó.
“F*ck!”
Vệ Tường Cẩm ở đầu kia điện thoại nói.
“Thật muốn xách súng ra ngoài bắn chết bọn chúng. Cậu vẫn ổn chứ?”
“Có chuyện mà còn có thể tám chuyện điện thoại với cậu được à?”
Cố Trầm Chu cười.
“Chỉ bị bầm tím hai chỗ, còn không phải ở lại bệnh viện.”
Vừa nghe nói không cần phải ở lại bệnh viện, Vệ Tường Cẩm lập tức yên lòng:
“Vậy thì đúng là không bị làm sao cả, hai ngày nữa mình xin làm nhiệm vụ ở bên ngoài, đến lúc ấy sẽ về thăm cậu!”
“Được, chờ cậu về… Nhưng cậu cứ ba tháng lại rời đội một lần như vậy thật sự không có vấn đề gì?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Vệ Tường Cẩm:
“… Từ sau khi cậu trở về thì mình luôn có vấn đề.”
Anh ta đột nhiên nhớ đến một việc.
“Ngày hôm qua là Hạ Hải Lâu ở cùng với cậu? Gần chín giờ rồi, cậu có cần đến bệnh viện không?”
“Sắp đi.”
Cố Trầm Chu đáp, khung giờ giấc của anh cực kì có qui luật, cũng đã quen lập kế hoạch trước khi làm việc.
“Thì sao?”
“Không có gì, chờ tôi về rồi thì sẽ đích thân đến chào hỏi hắn.”
Vệ Tường Cẩm nói.
“Được rồi, cậu lo đi làm chuyện của mình đi.”
Cố Trầm Chu ừ một tiếng rồi cúp điện thoai, thời gian cũng sắp đến rồi, anh còn phải đến bệnh viện thăm Hạ Hải Lâu, không biết đối phương sẽ nói cái gì đây, hi vọng là không phải thứ quá kì lạ…
Yêu cầu của Hạ Hải Lâu thực ra cũng không kì quái – hắn chuẩn bị xuất viện, chỉ yêu cầu Cố Trầm Chu cùng về nhà với hắn.
Căn phòng đầy đạo cụ, giường lớn màu đỏ, phòng tắm trong suốt.
Ngay khoảnh khắc Hạ Hải Lâu nói như vậy thì trong đầu Cố TrầmChu theo bản năng lập tức vẽ phác ra một bức bản đồ ba chiều, anh thật sự cảm thấy mỗi lần mình ở cùng Hạ Hải Lâu thì tuổi tác lập tức bị hạ xuống – anh lại muốn ra tay…
“Không phải căn phòng đó.”
Hạ Hải Lâu đặc biệt bình tĩnh.
“Chỗ đó là nơi chuyên dùng để tìm người đến chơi, người bình thường sao có thể ở được? Sẽ bị suy nhược thần kinh.”
“… Đi thôi.”
Cố Trầm Chu nhảy qua vấn đề này, cùng Hạ Hải Lâu lên xe đi đến căn phòng mà bình thường hắn ở lại.
Đó là một căn phòng nằm trong tòa nhà thương mại cao ba mươi tầng, cũng là mô hình dùng thang máy để vào nhà. Hạ Hải Lâu vừa mở cửa ra thì một bóng đen kêu chi chi lập tức nhào về phía hắn, nhưng vừa lao được một nửa thì đã bị sợi xích nhỏ trên cổ giữ lại không đi được.
Cố Trầm Chu tập trung nhìn kĩ.
“Cậu vẫn giữ con khỉ này.”
“Nó vô cùng –“
Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ.
“… Có sức sống.”
Lời này nói ra có hơi kì lạ, Cố Trầm Chu lại nhìn nhìn con khỉ kia, đột nhiên hiểu ra vì sao Hạ Hải Lâu lại nói như vậy: Mới không gặp một hai tháng, con khỉ này ngoại trừ không có lông ra thì đã sắp gầy thành khỉ khô – ngay cả xương ***g ngực cũng lộ rõ!
“Bao lâu cậu mới cho nó ăn một lần?”
Cố Trầm Chu thuận miệng hỏi, đồng thời khom người túm con khỉ ở dưới đất lên.
Nhưng con khỉ vô cùng hung dữ vung móng vuốt sắc bén muốn cào Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Tru lập tức đổi tay, túm cổ con khỉ ném nó xuống dưới đất.
“Tôi cứ cách đều ba ngày lại về một lần.”
Hạ Hải Lâu đã đi vào bếp, hắn hỏi Cố Trầm Chu.
“Anh đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
Cố Trầm Chu trả lời rồi cũng đi vào.
“Cậu muốn làm món gì?”
Hạ Hải Lâu đứng trước tủ lạnh đã mở ra, chỉ chỉ vào bên trong.
Cố Trầm Chu tiến lên thì thấy: Trong ba ngăn của tủ lạnh, ngăn đựng hoa quả và làm đá đều trống không, mà trong ngăn giữ đồ tươi thì từ trên xuống dưới lần lượt là: Rượu, rượu, rượu, rượu and rượu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]