🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Biên tập: Bột



Cô không xác định được con rắn kia có độc hay không, nhưng theo lý mà nói thì ở Nam Thành không có rắn độc.



Vì là điện thoại cảm ứng nên Lương Vi không tìm chuẩn được. Trong sim điện thoại này của cô chỉ có số của Lục Trầm Ngân và Cát Vân, sau khi cô ấn xuống thì nghe được tiếng tút tút mơ hồ.



Tiếng rắn “ssh ssh” ngày càng gần, cả người Lương Vi cũng dần căng cứng. Cô kẹp nạng ở nách, một tay còn lại nắm chặt lấy thân nạng.



Đột nhiên đèn trong hành lang sáng lên, con rắn chỉ còn cách cô mấy bước, nó bỗng dừng lại bên cạnh rồi uốn éo thè lưỡi như đang quan sát cái gì.



Lương Vi không dám làm gì thiếu suy nghĩ.



Cô không hiểu về chủng loại rắn, nhưng nhìn qua thì hình như là rắn bình thường, không có độc.



Cát Vân đột nhiên rón rén đi lên đầu cầu thang, cô ấy giơ tay ra hiệu để Lương Vi không lên tiếng.



Sau đó cô ấy chợt tiến lên, chuẩn xác ép chặt đầu và đuôi rắn rồi cấp tốc treo đuôi nó lại.



Cát Vân nói: “Không có độc.”



Lương Vi chỉ thấy rắn khi đi chơi ở ruộng thời còn bé, về sau cũng không thấy nữa. Mà dù con vật này có độc hay không thì cũng khiến người ta phải nổi da gà.



“Phải cho nó vào cái gì à?” Lương Vi hỏi.



Cát Vân: “Không cần, lát nữa tôi mang đi giết. Vừa rồi bị nhảy cầu dao, tôi đi mở lại rồi lên tìm cô thì nghe thấy tiếng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-an/2268403/chuong-57.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Trầm Ẩn
Chương 57: Mấy hôm nay luôn có ảo giác chúng ta đã kết hôn rồi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.