Biên tập: Bột
Lương Vi nằm viện một tháng, Lục Trầm Ngân chăm sóc cô rất chu đáo. Dù nằm trên giường xương cốt đều đau nhưng sắc mặt của Lương Vi đã khá lên nhiều. Những vết thương nhỏ trên mặt cô cũng đã mờ đi, chỉ còn vết thương phải băng lại kia vẫn còn đang kết vảy. Có lúc ngứa quá, nửa đêm đang ngủ cô sẽ đưa tay lên gãi.
Gãi một chút xong hôm sau soi gương lại hối hận.
Có lẽ do tuổi tác nên Lương Vi rất chú ý tới mặt mình, cô vừa hối hận vừa nói với Lục Trầm Ngân: “Chỗ này có khép lại được không? Em có cần đi phẫu thuật không nhỉ? Còn gãi nữa thì lúc nào mới khỏi đây.”
Vì thế mấy đêm sau đó anh đều trông coi để đề phòng cô gãi vào vết sẹo.
Mấy buổi sáng liền Lương Vi dậy đều thấy anh vẫn còn nằm lì trên giường, lúc đầu cô không hiểu, về sau mới hiểu được.
Cô nói: “Em không phải trẻ con, bây giờ ban đêm em sẽ kiềm chế không gãi nữa.”
Lục Trầm Ngân cười rồi hôn lên trán cô, sau đó anh dậy đi làm bữa sáng.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự quan tâm chu đáo của người đàn ông này.
Anh muốn Lương Vi hồi phục nhanh nên đã mua nồi cơm điện, ngày nào cũng nghiên cứu một công thức nấu canh cho cô.
Điều hòa trong phòng bệnh rất ấm áp, anh mặc áo len xám và quần bò ngồi một bên vừa xem công thức vừa cho thêm gia vị. Ánh nắng từ cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-an/2268395/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.