Trường An.
Giữa đêm trời bỗng đổ mưa rào.
Ngọn đèn treo dưới hiên chao đảo trong màn mưa gió, những tua rua vàng óng trên đèn xoắn vào nhau bay phần phật, ánh đèn đỏ đòng đọc lập lòe sau chụp lưu ly, tựa hồ cũng sắp cuốn bay theo gió.
Đám thị nữ canh đêm vội đứng dậy khép cửa sổ, tiếng chân khẽ khàng lào xào trong đại điện như sóng.
Nhưng âm thanh se sẽ ấy lại đánh thức Ngạc vương Lý Nhuận đang ngủ trong nội điện. Y bước ra, thấy những bức trướng trắng bay phất phơ dưới ánh đèn leo lét, chẳng khác phù vân giăng trước mắt. Băng qua những khói mây mịt mù ấy, y đi thẳng đến cửa điện nhìn ra ngoài.
Hết thảy điện gác trong vương phủ đều đứng lặng giữa cơn mưa gió cuồng nộ.
Trong tiếng mưa ràn rạt, bỗng ré lên một âm thanh thảm thiết, xé toang màn đêm, khiến cổ họng Lý Nhuận nghẹn lại như bị bóp nghẹt, lòng thót lên kinh hãi.
Dường như không dám tin âm thanh thê thiết kia đến từ người gần gũi với mình nhất, y vô thức hỏi: “Là…giọng mẫu phi ư?”
“Thưa vâng…” Đám thị nữ sau lưng sợ sệt đáp.
Bỏ lại đám người phía sau đang giương ô che cho mình, Lý Nhuận lao ra cơn mưa như trút bên ngoài, băng qua màn mưa, chạy thẳng đến tiểu điện phát ra tiếng kêu.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng chân các cung nữ khẽ khàng mà gấp gáp, hết đến lại đi, nữ quan Nguyệt Linh hầu hạ bên cạnh mẫu thân y đang từ phòng trong đi ra, trông thấy y vội bước tới hành lễ, sẽ giọng thưa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-2-ke-yeu-menh/65461/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.