Bạch Yến đứng trước cửa thật lâu không gõ cửa. Nàng mặc y phục màu trắng thuần, khuôn mặt hơi tiều tụy, nàng vuốt ve cây trâm trong tay cứ cúi đầu.
Cửa chính bất ngờ mở ra, Tô Nương ngẩn người, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc mừng rỡ: “Chủ nhân, các người đã trở lại.”
Nữ tử trước mắt tướng mạo xinh đẹp, toát ra sức hấp dẫn của nữ nhân trưởng thành, nhưng niềm vui trong mắt nàng ta giống như đứa trẻ tìm được kẹo.
Bạch Yến không nói nên lời.
“A Lư đâu?” Tô Nương nhìn xung quanh, lại thấy nàng mặc y phục trắng, cảm xúc trong mắt nàng ta dần dần biến mất.
“Ta xin lỗi, hắn…hắn không thể theo ta trở về.”
Tô Nương ngơ ngác, tay phải nàng ta vịn khung cửa để cơ thể đứng vững.
“Hắn cản phi tiêu giúp ta, chết thay ta, ta xin lỗi Tô Nương, ta không thể đưa hắn trở về.” Âm thanh của nàng rất thấp, nhưng Tô Nương nghe được từng chữ một.
Bạch Yến đưa cây trâm qua, trên bàn tay trắng nõn thon dài là cây trâm ngọc đỏ, dường như cảm nhận được nỗi cô đơn của gió thu cuốn lá vàng.
Tô Nương run rẩy giơ tay lên nhận lấy, móng tay sơn đỏ thế mà rất hợp với cây trâm. Nhưng tình cảnh này tựa như viên ngọc lưu ly đầy màu sắc nứt ra, giống như sẽ vỡ vụn ngay lập tức.
“Ta xin lỗi, là lỗi của ta.” Bản thân nàng cũng không an ủi được, đừng nói tới an ủi người khác.
Tô Nương đột nhiên bật cười, hai mắt đẫm lệ.
“Chủ nhân sao có thể nói vậy, huynh ấy bảo vệ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-yen-yen-thanh-loc-triet/1154443/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.