Thành Triệt trở về phủ gặp được Tây Duyệt ở cửa chính.
“Sao quận chúa lại đứng ở cửa?”
Nàng ta nhấc lên làn váy bước xuống bậc thang: “Ta đang đợi huynh.”
“Chờ ta làm gì, chúng ta ít ngày nữa sẽ về kinh, quận chúa có an bài khác ư?”
“Ta và huynh kết giao mấy năm, lời ta chắc huynh cũng nghe hai câu chứ.”
Thành Triệt nhíu mày không biết nàng ta có ý gì.
“Huynh tình cờ kết thành phu thê với Bạch Yến, huynh có biết gì về nàng ta không? Nàng ta là loại người gì huynh đã thấy rõ chưa?” Nàng ta nói rất nghiêm túc.
Thành Triệt bỗng nhiên muốn cười, không biết Bạch Yến lại làm gì sau lưng hắn mà có thể khiến cho Tây Duyệt nghiêm túc nói những lời này với hắn.
“Quận chúa, nàng ấy là thê tử của ta, ta đương nhiên rõ ràng.”
Từ “thê tử” thật là chói tai, Tây Duyệt không cam lòng: “Nàng ta ở trước mặt huynh và người khác hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau, nàng ta chính miệng nói huynh không tốt ở trước mặt ta.”
Hắn thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Nàng ấy xưa nay nói năng không suy nghĩ, cô đừng để lời của nàng ấy trong lòng.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, nếu quận chúa không có an bài khác muốn cùng chúng ta quay về kinh thì hãy chuẩn bị sớm.” Hắn ngắt lời nàng ta, chỉ muốn sớm trở về gặp Bạch Yến, muốn biết nàng rốt cuộc đã nói lời vô vị gì.
Tây Duyệt nhìn hắn rời đi, nàng ta tức tối trong lòng, xem ra phải sớm nghĩ cách để Thành Triệt nhìn thấu bộ mặt thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-yen-yen-thanh-loc-triet/1154442/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.