Tống Tinh Thần muốn tự đánh bản thân một cái xem liệu mình có phải đang nằm mơ hay không, nghĩ vậy, cậu ta tự lấy tay nhéo đùi một cái, thấp giọng ‘a’ một tiếng, cuối cùng cũng phải thừa nhận.
Thế giới này con mẹ nó, đúng là thật kì quái!
Cậu ta còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Mạnh Nịnh, có thể nói nhan sắc hai người đúng là cách biệt, một trời một đất.
Lúc trước, Hứa Nhiên là trời, Mạnh Nịnh là đất.
Mà bây giờ cũng không thể nói Hứa Nhiên là đất, chỉ là nếu so sánh với thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt cũng trở nên bình thường rất nhiều.
Tống Tinh Thần còn đang ngẩn người, những nam sinh khác bắt đầu lấy lòng, kéo ghế bên cạnh mời Mạnh Nịnh ngồi, “Bạn học, cậu ngồi đây đi, thành tích môn toán của tớ tốt, có thể dạy cậu.”
“Gì chứ, thành tích của cậu sao có thể so với tôi được, tiên nữ, cậu ngồi cạnh tớ, tớ dạy cậu!”
“Các người đừng tranh nhau nữa, thành tích của tôi mới là tốt nhất, phải là ngồi cạnh tôi!”
Mạnh Nịnh, “…”
Thì ra học sinh trong lớp phụ đạo này thành tích đều tốt như vậy.
Cô uyển chuyện từ chối lời mời nhiệt tình của các nam sinh, một mình đi tới một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Vì thế, nam sinh lại tiếp tục tranh nhau chỗ ngồi cạnh cô, đều đứng dậy hết, cùng lúc đó, thầy giáo lớp phụ đạo Lưu Võ Minh cũng vào lớp.
Ông phát hiện trong phòng ầm ĩ như cái chợ, nhíu mày, dùng sách đập xuống bàn, tức giận nói, “Một đám người ồn ào cái gì vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-vai-phan-dien/4605301/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.