Sáng sớm Mạnh Nịnh tỉnh lại, ý thức hỗn độn, mơ hồ nhớ lại đêm qua cô đi ngủ trước, Khương Diễm giống như có nói gì đó.
Nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng không nhớ ra.
Cô lười biếng ngáp một cái, xuống giường rửa mặt chải đầu xong xuôi, thay quần áo, đang muốn gọi khách sạn bên kia đưa bữa sáng qua thì ngoài cửa truyền tới giọng nói Hứa Dịch.
“Nịnh… Rời giường sao?”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô có chút muốn cởi quần áo ra, quay lại trong chăn nằm.
Nhưng nghĩ cũng là nghĩ, cô vẫn là đi qua mở cửa, nở một nụ cười giả dối với người đàn ông bên ngoài, “Vâng, em dậy rồi.”
Hứa Dịch biết cô có tính khí khi rời gường, giờ phúc này tâm tình hẳn là không tốt, ngay cả tươi cười cũng giả như vậy, nhưng mà trong mắt anh, bộ dáng này quả thực là đáng yêu cực kì.
Tiểu cô nương rõ ràng là tức giận, nhưng lại không dám nói gì.
Anh cười một tiếng, giọng nói dịu dàng, “Xuống tầng ăn sáng thôi.”
Mạnh Nịnh có chút đói, ngoan ngoãn gật đầu, đi theo phía sau Hứa Dịch xuống dưới.
Cô cúi đầu, ánh mắt lâu lâu lại liếc trên người anh.
Người này đến cùng xảy ra chuyện gì chứ, đột nhiên về nước thì không nói, còn giả bộ anh em tình thâm với cô.
Chẳng lẽ anh không thấy xấu hổ sao.
Rõ ràng quan hệ của anh ta và nguyên chủ không tốt chút nào.
Mạnh Nịnh đến trước bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn, cháo bí đỏ, nước gạo, gạch cua tôm gói sủi cảo…
Những thứ này đều là đồ ăn cô thích trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-vai-phan-dien/4605300/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.