Ở bên cạnh Di Nguyệt, Trạch Thần nhận ra mình không vô cảm lạnh lùng như bản thân từng nghĩ. Hắn vẫn có tình cảm con người, vẫn có trái tim yêu một người mãnh liệt. Hắn biết đồng cảm, biết cảm thông, biết nhẫn nại.
Cũng không rõ là vì trong thâm tâm như thế, hay là vì người bên cạnh đã thay đổi hắn thành như thế.
Ngồi ăn cùng Di Nguyệt trong quán nhỏ, ngắm mưa rơi ở ngoài. Hắn chợt nhận ra, dường như chỉ cần như vậy là đủ.
"Hoành thánh ăn nóng mới ngon! Anh mau ăn đi đừng để nguội!"
Trạch Thần cười nhẹ nhàng, nhìn bàn tay nhỏ xinh của Di Nguyệt gấp hoành thánh cho vào trong bát của hắn.
Thứ đó...
Nhưng hắn lại chợt nhìn thấy có một thứ ánh sáng xanh lướt qua trong bát mì của cô, vô cùng quen mắt.
Là độc thủy ma của Ngưu Đầu?
Di Nguyệt vừa gấp mì lên, còn chưa kịp ăn thì hắn đã kinh hãi mà hất đổ nó rồi gấp gáp nói.
"Đừng ăn!"
Bát mì bị hất văng xuống đất rơi vung vãi, tiếng đổ vỡ cùng giọng nói của hắn khiến những người trong quán ăn giật mình. Di Nguyệt cũng bị một phen hốt hoảng.
"Trạch Thần? Có chuyện gì vậy?"
Bà chủ quán mì thấy hắn như thế cũng tò mò bước ra hỏi chuyện.
"Có chuyện gì vậy cậu trai trẻ? Mì của tôi có vấn đề sao?"
Hắn rũ mi mắt, vội lắc đầu.
"Không. Chỉ là tôi trông thấy có con gì đó rơi vào bát của cô ấy, hoảng quá mới như vậy thôi! Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3649011/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.