Trạch Thần… hôn mình?
Di Nguyệt bị chặn môi đến mức từ ngỡ ngàng cho đến ngơ ngác rồi đỏ hết cả mặt. Cô nhận ra mình đang làm chuyện gì nên rất bối rối, lập tức muốn đẩy Trạch Thần ra.
Nhưng hắn lại dùng sức của mình mà giữ hai tay của cô, còn từ từ hạ xuống như đang vỗ về.
Hắn dứt môi, rũ mi mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình.
Hương vị của tình yêu, chính là ngọt ngào thế này sao? Hay là vì môi của Di Nguyệt, thật sự ngọt nên mới thế? Mình điên mất thôi!
Trạch Thần nhìn xuống môi của cô, một cảm giác mãnh liệt thôi thúc khiến hắn lại muốn một lần hôn. Nhưng lần này Di Nguyệt tỉnh táo rồi, đã nhanh chóng đưa hai tay ra chặn lại.
“Khoan. Khoan đã! Anh… chẳng phải như vậy là đủ rồi sao?”
Hắn ngây ra, chớp mắt.
“Hả? Đủ cái gì?”
“Thì… thì người ta biết anh muốn nói gì rồi á!”
Trạch Thần nhìn nét mặt còn vương lại chút hồng của cô. Dù chỉ là nhìn dưới ánh trăng, nhưng hắn vẫn thấy rất rõ. Từng đường nét trên gương mặt kia, nụ cười và cả ánh mắt long lanh như dải ngân hà ấy.
“Tô An Di Nguyệt!”
Cô nghe Trạch Thần gọi cả họ tên mình, vô thức ngước nhìn lên. Dù tóc của hắn vẫn là hai màu trắng đen, nhưng ánh mắt đã không còn màu đỏ của máu nữa.
Có chút không quen lắm nhỉ? Nhưng mà bây giờ trông anh ấy hiền hơn nhiều rồi!
“Em không sợ tôi sao?”
“Sợ điều gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647308/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.